Chương trước
Chương sau
 

Nhờ Cận Văn Lễ nói như vậy, Diệp Thủy Thanh cúi đầu nhìn đống sách cũ dưới đất và hòm truyện tranh liên hoàn bên cạnh, cảm thấy con đường này có thể đi, thế là hỏi Cận Văn Lễ: “Vậy chúng ta xếp những quyển sách này xuống bên dưới cửa sổ của em, đợi dọn dẹp nhà kho xong rồi hẵng xem xem định giá của sách là bao nhiêu, thương lượng lại giảm bao nhiêu để bán ra.”

Cận Văn Lễ không ngờ Diệp Thủy Thanh đã đồng ý ngay, trong lòng liền vui mừng không nói nên lời: “Vợ à, trước đây anh còn cho rằng em cân nhấc ý kiến của anh mới cố ý nói không chê anh bày sạp mất mặt, không ngờ em thật sự đồng lòng với anh, cũng muốn có thể kiếm nhiều tiền chút, không hề sợ người khác lời ong tiếng ve.”

“Người muốn nói xấu thì dù là lúc nào cũng sẽ nói xấu, để ý người ta nói gì làm chi, mình có thể sống tốt, ngày ngày có thể ăn lương thực tinh, thịt cá mới là bản lĩnh thật sự, anh yên tâm đi, chỉ cần là ý kiến anh đưa ra, nếu có thể thực hiện em đều sẽ thử.”

 

“Vậy nếu lỗ tiền thì sao?” Cận Văn Lễ cười hỏi.

“Làm gì có chuyện buôn bán chỉ kiếm được mà không lỗ chứ? Lỗ rồi thì nghĩ cách kiếm lại, chẳng qua chỉ là chịu khổ thêm chút thôi.”

Cận Văn Lễ nghe vậy thì không khỏi cảm thán: “Thủy Thanh, anh cảm thấy hai chúng ta đúng là xứng đôi, những lời em nói còn cả thái độ làm việc giống như anh đều cùng một đầu óc vậy, đúng là vợ chồng đồng lòng mà.”

“Đừng đắc ý, anh mau dọn đồ đi, đồng lòng thì đồng lòng, nhưng em phải nói anh đấy nhé, sau này anh đừng rạch cổ tay của anh nữa, nếu hôm nào rạch tàn phế rồi, thì em mặc kệ anh.”

“Anh làm vậy không phải cũng là tình thế bắt buộc sao, không làm như vậy Thôi Tất Thành sao có thể từ bỏ ý đồ, nhà họ Thôi sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bố mẹ anh, chuyện này coi trọng toàn cục chỉ đành rạch thôi. Vợ à anh nói với em, thật ra lúc rạch cũng chỉ đau một chút thế thôi, sau đó đến bệnh viện xem vết thương mới gọi là chịu khổ, ông bác sĩ Vương đó ra tay mạnh lắm, chỉ tiêm mỗi mũi uốn ván thôi đã đau rồi, càng khỏi nói lúc khâu lại, chắc chắn ông ấy không ưa anh, cố ý làm vậy!”

Diệp Thủy Thanh thấy hai vết sẹo cũ và mới trên cổ tay của Cận Văn Lễ thì không khỏi rùng mình, nghĩ thôi cũng thấy đau, người này thật sự nỡ ra tay, người bình thường rạch một lần đã chịu khổ rồi làm sao có can đảm rạch lần hai chứ?

Đến Quốc khánh, nhà họ Diệp tổ chức buổi hôn lễ náo nhiệt, đón con dâu thứ Trương Nguyệt Anh vào nhà, cuối cùng cũng bớt đi một nỗi lo, bây giờ chỉ còn lại một đứa con gái chưa gả đi, đương nhiên cũng là đứa khó khăn nhất.

 

Trương Nguyệt Anh gả qua chưa được mấy bữa, đã bắt đầu khuyên Diệp Thắng Chí bảo anh ấy đồng ý chuyện của Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ, không phải vì chị ta đã nhận đồ của Cận Văn Lễ mà tiếp nhận chuyện của anh, mà là nghĩ con gái gả ra ngoài như bản nước đổ đi, Diệp Thủy Thanh gả cho người ta cũng không còn là người của nhà họ Diệp nữa, đến lúc đó tốt hay xấu, mất mặt hay xấu hổ cũng không ở trong ngõ hẻm này nữa, nếu không thì một người lớn như vậy ở trong nhà ăn chùa uống chừa, tiền lương lại giữ ở đó, cũng khiến chị ta rất không thuận mắt, cho nên Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ có thể kết hôn càng sớm càng tốt,  làm nhưng vậy không những bớt đi chi phí một người, mà cô em chồng Diệp Thủy Thanh này cũng sẽ cảm kích mình.

Diệp Thắng Chí đang lúc tân hôn, sức nóng hầm hập vừa mới nổi lên, đương nhiên là nghe lời vợ mình, tôn lời của Trường Nguyệt Anh làm thánh chỉ, từ từ bắt đầu chuyển thái độ với Cận Văn Lễ, không chỉ như thế, đồng thời còn khuyên can người nhà.

Thật ra trong lòng của hai vợ chồng Chung Xuân Lan cũng biết, với danh tiếng bây giờ của con gái, ngoài Cận Văn Lễ sợ là cũng không ai cần, ngay cả Thôi Tất Thành cũng nửa đường bỏ cuộc, huống hồ là người khác, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng không cam lòng ngầm đồng ý chuyện của hai người.

Lần này Diệp Thủy Thanh cảm thấy cuối cùng mình cũng tự do rồi, dốc lòng đặt tâm tư vào chuyện mua bán kiếm tiền, sau khi thu xếp sách với Cận Văn Lễ xong thì lại tìm một chỗ khô ráo cất giữ, sau đó bắt đầu thương lượng chuyện bán sách.

“Hay là chúng ta bán nửa giá đi?” Diệp Thủy Thanh cảm thấy bán nửa giá như vậy thì có người mặc cả mình cũng có lời, dù sao sách cũng là tự có.

Cận Văn Lễ không nói chuyện, im lặng chốc lát mới lên tiếng: “Anh thấy không thể bán theo giảm giá tiền, nên tìm hiểu tình hình bên trong trước, anh nghĩ bắt đầu từ ngày mai, sau khi chúng ta tan làm thì trực tiếp đến nhà sách Tân Hoa, nhân lúc bây giờ trời tối vẫn không tính là sớm, cũng không lạnh lắm, đánh cược một khoảng thời gian nghe ngóng giá thị trường. Nếu có thể hiểu rõ hết, những quyển sách này chỉ là mua bán không vốn chỉ kiếm tiền không lỗ khoan hãy nói đến, cho dù sau này có bán sách nữa cũng sẽ không chịu thiệt.”

“Vậy anh nói xem nghe ngóng thế nào?” Diệp Thủy Thanh không có chút nghi ngờ với đầu óc kinh doanh của Cận Văn Lễ, nghiêm túc đợi anh chỉ bảo mình.

Cận Văn Lễ nâng mặt Diệp Thủy Thanh hôn lên môi một cái: “Sao anh cảm thấy bây giờ anh giống như một giáo viên nhà trẻ vậy, em cứ nghe lời anh như vậy à?”

“Con người anh có phải bị bệnh không, người khác tin anh cũng không được sao?”

“Người khác tin anh hay không anh mặc kệ, vợ anh xem trọng anh như vậy, trong lòng anh mới thoải mái.” Đối mặt với ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của Diệp Thủy Thanh, Cận Văn Lễ vừa đắc ý vừa tự hào, cô gái mình thích có thể sùng bái mình như vậy, loại cảm giác này thật sự không cách nào tả được.

Thật là sướng mà, thấy Diệp Thủy Thanh bắt đầu lườm mình, thế là anh lập tức nói: “Chúng ta phân chia làm việc, em phụ trách xem bên trong nhà sách bán sách gì hay, anh thì xem những người bán sách cũ bên ngoài thì bán thế nào.”

“Được, cứ làm như vậy.”

Hai người nói làm thì một khắc cũng không để lỡ, ngày hôm sau tan làm thì chạy thẳng đến nhà sách Tân Hoa, sau khi Diệp Thủy Thanh vào nhà sách thì cảm thấy hai mắt tối đen, căn bản không biết bắt tay từ đâu, kiếp trước sau khi mình tốt nghiệp cấp hai thì chưa từng đọc nghiêm túc một cuốn sách nào, trái lại tạp chí thì xem qua một lượt, sau đó cũng không thích đọc nữa, bây giờ muốn cô xem giá thị trường trong đống sách thật sự vô cùng khó khăn.

“Đồng chí, tôi hỏi chút, bây giờ sách gì hay vậy?” Diệp Thủy Thanh chạy đến chỗ nhiều người, tìm một chàng trai trông rất hiền lành để nghe ngóng.

“Cái này thì phải xem cô thích thể loại gì.”

“Tôi cũng không biết thể loại gì, chỉ là tôi muốn tìm hiểu những quyển sách hay với cả nổi tiếng.”

“Ồ, cô muốn tìm hiểu cái này à, vậy tôi kiến nghị cô đọc mấy quyển sách chuyên ngành, ví dụ các loại sách như “Lịch sử văn học cổ đại”, “Lịch sử văn học hiện đại” và “Lịch sử văn học nước ngoài”, như vậy cô có thể tìm hiểu chi tiết đối với nền phát triển văn học trong và ngoài nước từ cổ đại đến nay, cá nhân tôi thì rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám, nhưng nó không dễ mua, bây giờ trong nhà sách chỉ có mấy quyển của Agatha Christie* viết, cũng không hoàn toàn, nếu cô hứng thú thì đừng ngại qua đọc thử.” Chàng trai rất nhiệt tình đưa ra không ít kiến nghị cho Diệp Thủy Thanh.

* Nhà văn trinh thám người Anh.



Diệp Thủy Thanh cảm ơn người kia rồi đi tìm ba quyển sách lịch sử văn học ấy, kết quả đợi khi nhìn thấy sách mới phát hiện đâu phải ba quyển gì, mà cộng lại là tổng cộng bảy quyển, có quyển thì chia hai tập thượng hạ, hỏi nhân viên một quyển lật xem mấy trang thì không xem nổi nữa, nhưng vì kiếm tiền thì không thể không xem, chỉ đành mua về nghiên cứu từ từ, nhìn định giá phía sau sách đều là một tệ ba, mặc dù rất xót tiền, khoảng thời gian này cô cũng bị không ít tiêm nhiễm làm việc của Cận Văn Lễ, biết có trả giá mới có hồi đáp, muốn kiếm tiền thì không thể ngay cả tiền vốn cũng tiếc, thế là cắn răng gom hết bảy quyển về tay, rồi lại tìm tiểu thuyết trinh thám, không ngờ lần này lại đọc vô.

Lúc nhà sách sắp đóng cửa, Cận Văn Lễ đứng bên đường nhìn Diệp Thủy Thanh ôm chồng sách đi ra, anh lập tức chạy qua nhận lấy sách: “Vợ à, em mua những quyển sách này làm gì thế?”

“Học hỏi đó, em đã hỏi mấy người hiểu biết, họ nói là đọc xong hết những quyển lịch sử văn học này thì có thể hiểu được quyển nào là sách hay, em cảm thấy hay là mua về xem một ít, như vậy cho dù quên cũng có thể lấy ra đọc bất cứ lúc nào, chỉ là tiêu tiền nhiều quá.”

“Vậy nên mua, tiền này nhất định phải tiêu, nếu sau này còn có sách như vậy thì mua hết, chúng ta cũng bớt đi chuyện đi tới đi lui để đọc.”

Để sách cố định lên yên phía sau xe đạp, hai người cùng nhau về nhà.

Cận Văn Lễ mặt dày ăn chùa cơm nhà họ Diệp, rồi ở lại một lát thì định đi, nhưng bị Diệp Thủy Thanh gọi lại: “Anh đợi em lát rồi đi.”

“Sao thế?”

“À thì…, anh vào phòng nói chuyện với em lát, đợi em buồn ngủ rồi hãy đi.”

Cận Văn Lễ nghe đến ngớ ra, cả buổi mới đến gần Diệp Thủy Thanh nói với vẻ mặt đầy hớn hở: “Vợ à, có phải em muốn anh rồi, thật ra anh cũng rất muốn em, vậy chúng ta vào đi, anh ở với em.”

Diệp Thủy Thanh nhìn biểu cảm của Cận Văn Lễ thì biết anh đang nghĩ gì, thế là tức giận đạp chân anh: “Anh đàng hoàng chút cho em, là vì hôm nay ở trong nhà sách em đọc ít tiểu thuyết trinh thám, đọc đáng sợ quá nên bây giờ ở một mình thì hơi sợ nên mới tìm anh nói chuyện, anh đừng có lắm chuyện đấy!”

“Tên gì vậy, dọa em thành thế nào rồi?”

“‘Thảm án trên sông ni cô’ em chưa đọc xong, ngày mai tiếp tục qua nhà sách phải đến đọc.”

“Mua về chẳng phải xong chuyện rồi sao.”

Vào phòng Diệp Thủy Thanh ngồi trên giường, lại bảo Cận Văn Lễ ngồi trên ghế rồi mới nói: “Tiền không phải tiêu như vậy, sách hay nhiều lắm, em mua hết được à, dù sao ngày nào cũng phải đến nhà sách xem, không phải chỉ là mặt dày chút sao? Bây giờ em mới phát hiện thật ra em đọc sách rất nhanh, có điều chủ yếu vẫn là sách hay, nếu không phải hôm nay em đã mua sách thì chắc chắn nhân viên kia không thể cho em đọc cả buổi như vậy được.”

“Vậy không được, vợ của Cận Văn Lễ anh làm sao bị người khác xem thường được chứ, ngày mai mua luôn, tổng cộng bao nhiêu quyển mua hết, nếu em không mua thì anh giận đấy.”

Diệp Thủy Thanh uất ức mỉm cười, sách kia viết quả thật rất thú vị, tình tiết vô cùng cuốn hút người đọc, thế là gật đầu đồng ý.

Sau đó Cận Văn Lễ cầm ly uống nước sôi, nói chuyện với Diệp Thủy Thanh câu có câu không được hơn một tiếng, Diệp Thủy Thanh bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ: “Được rồi, anh đi đi.”

“Dùng xong thì vứt à, vợ, em cũng vô tâm quá rồi đấy.”

“Nếu không thì còn thế nào được, bố mẹ em còn ở bên ngoài kìa, có thể cho anh vào đã là khai ân rồi, anh còn không thấy đủ à? Bây giờ em buồn ngủ rồi, anh đừng ở đây mè nheo, nếu lát nữa em không buồn ngủ, đến lúc đó thì anh rắc rối đấy.” Diệp Thủy Thanh trải chăn xong, để gối ngay ngắn đợi Cận Văn Lễ ra ngoài.

“Vậy em ngủ đi, anh không thể ảnh hưởng đến vợ anh nghỉ ngơi, chuyện trong sách viết đều là giả em không cần coi là thật, tuyệt đối đừng sợ.”  Cùng lúc Cận Văn Lễ đóng cửa phòng Diệp Thủy Thanh thì nói một câu, sau đó ra khỏi sân nhà họ Diệp, vui vẻ đạp xe về nhà, lúc đi nửa đường lại bất ngờ nghĩ được một ý hay.

Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ liên tục cả một tuần chạy đến nhà sách, cuối cùng cũng hiểu chút ít, thu hoạch cũng không tính là ít, thế là Cận Văn Lễ đề nghị: “Vợ này, ngày mai chúng ta nghỉ một ngày không đến nữa, đi xem phim được không? Hai chúng ta hẹn hò lâu như vậy rồi mà chưa đến rạp phim một lần.”

“Được đó, có phim gì hay không?” Diệp Thủy Thanh cũng rất muốn thả lỏng chút, mấy ngày này cô đọc một hơi mấy quyển tiểu thuyết trinh thám lý luận, khiến tâm trạng không ổn lắm.

“Đi rồi thì em biết ngay, bảo đảm em sẽ thích xem.”

Thấy Cận Văn Lễ bày ra bộ dạng thần bí, Diệp Thủy Thanh cũng không truy hỏi, chỉ đợi ngày mai công bố đáp án.

“Xem phim này à?” Vốn dĩ Diệp Thủy Thanh nghĩ có thế nào Cận Văn Lễ cũng có thể chọn bộ phim tình cảm coi với mình, không ngờ lại chọn bộ mưu sát.

“Không phải em thích xem phá án sao, anh cố ý nghe ngóng từ người khác, người từng xem đều nói phim này hay lắm!”

Người ta một lòng theo sở thích của mình, mình không thể không cảm kích, Diệp Thủy Thanh không cách nào chỉ đành mỉm cười xem phim với Cận Văn Lễ.

Đọc sách là dựa vào tự mình tưởng tượng, xem phim là dựa vào thị giác, hiệu ứng âm thanh và bầu không khí, bên tai Diệp Thủy Thanh nghe thấy tiếng nhạc căng thẳng, tiếng hét sợ hãi của con gái cộng thêm hình ảnh đầm đìa máu, cuối cùng vẫn sợ hãi, bất thình lình dựa vào bên cạnh Cận Văn Lễ, sau đó lại lấy tay kéo cánh tay anh, lúc nhìn thấy hình ảnh giật gân thì dứt khoát vùi đầu lên vai Cận Văn Lễ không nhìn màn hình.

Thành công rồi! Cận Văn Lễ giơ tay vòng lấy Diệp Thủy Thanh để cô dựa vào lòng mình, thầm cười xấu xa: Vẫn là mình thông minh, nếu không thì làm sao có chuyện sung sướng như vậy, có thể khiến Diệp Thủy Thanh chủ động nhào vào ôm mình!

Thế là vừa vui vẻ vừa nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy cặp cũng có tình cảnh gần giống phía mình thì không khỏi gật đầu, vẫn là phim hay, tối lửa tắt đèn cũng không ai để ý ai, hễ là dẫn theo bạn gái xem bộ phim này thì chắc chắn đều là người đầu óc linh hoạt.

Suốt bộ phim Cận Văn Lễ vừa xoa đầu vừa kề mặt vừa vỗ lưng an ủi Diệp Thủy Thanh, không biết đã lợi dụng được bao nhiêu, lúc đi ra thì vui mừng như ăn tết.

“Anh biết rõ em đọc tiểu thuyết trinh thám nên hơi sợ mà anh còn chọn phim như vậy cho em xem, anh cố ý phải không?” Trên đường hai người về nhà, Diệp Thủy Thanh đã hơi hiểu ra.



“Em sợ, nhưng chẳng phải cũng thích xem sao, một công đôi chuyện tốt biết mấy.”

“Hứ, em thấy chỉ một mình anh là một công đôi chuyện, nói mà không biết xấu hổ à, tối nay chắc chắn em không ngủ được.” Diệp Thủy Thanh nói xong thì đấm Cận Văn Lễ một cái.

“Anh nói chuyện với em không được sao, đợi em buồn ngủ thì anh đi. Vợ à, xương của anh cứng đừng đánh, đau tay em đấy.” Cận Văn Lễ cười đùa cợt nhã nắm lấy tay Diệp Thủy Thanh.

“Không đánh anh thì xả giận được sao, chỉ biết ức hiếp em!”

“Em cáu anh nhéo anh cũng được, như vậy em không mệt, mà anh thì rất đau, bớt được chuyện nữa.”

Diệp Thủy Thanh phì cười thành tiếng, giơ tay lên nhéo eo Cận Văn Lễ chút cũng không dùng sức, lần này khiến Cận Văn Lễ vui sướng sắp lên tận trời rồi: “Haiz, vợ của anh không những đẹp người mà còn vô cùng dịu dàng, sau này anh được hưởng phúc rồi!”

Dọc đường cười nói Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh cùng nhau về nhà họ Diệp, Chung Xuân Lan thấy hai người cùng vào phòng thì thở dài, Diệp Truyền Nghĩa nói: “Nếu đã đồng ý rồi thì đừng xụ mặt, thanh niên ở cùng nhau nói chuyện cũng chẳng có gì.”

“Tôi thì đồng ý rồi, nhưng cũng phải để tôi bình tĩnh một khoảng thời gian chứ, tôi có thể trở nên vui mừng hớn hở ngay được à.” Chung Xuân Lan nói xong thì đến nhà bếp đi vệ sinh.

“Được rồi, đã bảy giờ rưỡi rồi, anh về nhà đi.” Diệp Thủy Thanh nhìn đồng hồ treo trên tường, bắt đầu hối thúc Cận Văn Lễ về nhà.

“Anh cũng không buồn ngủ, anh đi rồi nếu em sợ thì làm sao, anh đợi thêm lát nữa.” Cận Văn Lễ có thể ở ỳ thêm một lúc thì sẽ ở thêm một lúc.

“Vậy anh ở thêm mười phút, không được trễ nữa, nếu không bố mẹ của em cũng không ngủ được.”

“Được, bảy giờ bốn mươi anh đi.”

“Thủy Thanh, Thủy Thanh, hai đứa mau ra đây!” Còn chưa được hai phút, Diệp Thủy Thanh đã nghe mẹ gọi mình ở bên ngoài, giọng rất sốt ruột, thế là nhìn thẳng vào Cận Văn Lễ mau chóng đi ra.

“Mẹ, sao thế?” Diệp Thủy Thanh vừa hỏi xong thì thấy còn một người đàn ông đứng trong sân, nhìn tuổi tác đã không nhỏ nữa, cũng không biết là ai.

“Bố, sao bố đến đây?” Cận Văn Lễ ngạc nhiên, bước lên hỏi bố mình.

Người này là bố của Cận Văn Lễ? Sau khi Diệp Thủy Thanh ngạc nhiên, thì có hơi không hiểu lúc này tại sao bố của Cận Văn Lễ lại chạy đến nhà mình.

“Văn Lễ, con mau đi theo bố.” Sắc mặt Cận Quan Tường vô cùng nghiêm túc.

“Bố xảy ra chuyện gì vậy.” Trái tim Cận Văn Lễ cũng thấp thỏm, bố tìm đến nhà họ Diệp gấp như vậy, đừng nói trong nhà xảy ra chuyện gì rồi chứ.

Vừa nãy Cận Quan Tường đã nói với Chung Xuân Lan rồi, đương nhiên lúc này cũng sẽ không giấu diếm Diệp Thủy Thanh, trái lại sớm muộn cũng biết được, thế là nhíu mày nói: “Buổi tối Tiêu Nguyệt Ba đến nhà chúng ta hỏi chuyện của con với Thủy Thanh có phải quyết định thật rồi không, bố với mẹ con nói gần như quyết định rồi, kết quả con bé này lại khóc lóc tại chỗ, khuyên cũng không khuyên được. Vừa nãy em trai của nó lại chạy đến nhà chúng ta, nói chị gái nó muốn cắt cổ tay tự sát ở nhà, bố mẹ nó muốn xin con đến khuyên can!”

Cận Văn Lễ nghe xong thì người liền thả lỏng: “Bố, bố cũng thành thật quá rồi, muốn tự sát với tự sát là một chuyện sao? Con đến thì có ích gì, con cũng không thể lấy cô ta, trái lại càng kích động đến cô ta hơn.”

“Em trai nó nói Tiêu Nguyệt Ba chỉ tên muốn gặp con, tốt xấu gì con cũng đến lộ mặt đi!”

Cận Văn Lễ quay đầu nhìn Diệp Thủy Thanh im lặng không nói: “Con đi cũng được, nhưng Thủy Thanh phải đi cùng con, Thủy Thanh không đi con cũng không đi.”

Diệp Thủy Thanh sững sờ, không biết sao mũi dùi lại chuyển lên người mình, Chung Xuân Lan không thừa nhận xui xẻo cũng không được, con gái người ta đều hẹn hò một năm rưỡi thì thuận lợi kết hôn, sao đến lượt con gái mình thì còn nhiều chuyện hơn cả hát kịch trên sân khấu vậy chứ!

“Thủy Thanh à, bất kể chuyện là thật hay giả, cũng không thể lấy mạng người ra đùa, bảo anh cả của con đi với hai đứa đi.”

“Vậy được, con nghe theo sắp xếp của mẹ.” Diệp Thủy Thanh thấy anh cả cũng từ trong phòng đi ra, biết anh ấy đã nghe thấy động tĩnh.

Nghe mẹ thì con không nên hẹn hò với tên côn đồ Cận Văn Lễ này! Chung Xuân Lan thầm lườm con gái, rồi lại nhìn bọn họ ra khỏi cổng mới bực dọc đóng cửa vào phòng.

“Một lát đến cuối hẻm, em đứng ở bên ngoài trước, em sợ em vào với anh thì chuyện sẽ khó khăn hơn.” Diệp Thủy Thanh ra khỏi nhà thì thương lượng với Cận Văn Lễ.

Cận Văn Lễ hừ một tiếng không để ý: “Không cần, em cứ vào trong với anh! Cắt cổ tay tự sát à? Đây là học theo anh đấy, nếu nói về chuyện cắt cổ tay, ông đây chính là tổ tông của Tiêu Nguyệt Ba, anh lại muốn xem xem cô ta giở trò gì được!”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.