Việc tham công hối lộ, đút lót hay ăn xén bớt tiền đầu tư không phải không có. Nhưng Tịnh Ân chưa hề nghĩ đến nó lại xảy ra với mình, thậm chí chưa nghĩ đến việc nó lại đổ lên đầu cậu như vậy. Cho nên, lần họp giãi bày này, cậu hết sức chú trọng, từng lời ăn tiếng nói đều cân nhắc trước sau rõ ràng, tuy không thể phân bua gì nhiều nhưng ít nhiều cũng chứng minh cậu đối với sự việc có lỗ hổng lần này là hết sức nghiêm túc.
Ánh mắt chăm chú nhìn từng hành động của đối phương. Tịnh Ân nghi hoặc, song phượng ngươi lóe lên một chút rồi nhanh chóng thu về. Kết thúc việc họp, Tạ Dung cùng song song đi ra với Tịnh Ân, hỏi cậu: " Việc này cậu thấy như thế nào?"
Tịnh Ân ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, đáp: "Vẫn chưa rõ lắm, cần phải quan sát thêm một thời gian nữa."
Trở về, Tịnh Ân ngồi yên lặng trên ghế xoay, có chút mệt mỏi tháo hai nút áo sơ mi bên trong lộ ra một đoạn xương quai xanh nho nhỏ tinh xảo, hàng mi cong vút như cánh quạt khẽ khàng khép lại, tia nắng le lói qua khung cửa sổ kéo lờ mờ chiếu qua tạo thành bóng râm bán nguyệt vô cùng yên tịnh trên đôi mắt cậu. Đầu ngón tay trắng nõn từng chút gõ nhẹ tay vịn, tư thái lười biếng thanh quý.
Trong không gian ấm áp mà yên lặng này, Tịnh Ân suy nghĩ rất nhiều về từng bước đi của cậu. Mỗi bước đi ấy, đều là dùng hết sức can đảm đặt chân vào, không chắc chắn sẽ không bước đi. Tựa như bước trên băng mỏng, cẩn cẩn thận thận hết sức có thể.
Chớp mắt, Tịnh Ân nhớ tới bộ dạng lấm la lấm lút của đối tác bên Den Part resort, những lúc cậu đặt ra vấn đề về phí dự án cùng nguồn vốn tài chính(*),ánh mắt đối phương lúc nào cũng dường như né tránh, chỉ trả lời cho qua. Kể cả Tạ Dung sử dụng biện pháp ép hỏi đối phương vì sao lại xảy ra lỗi lớn như vậy, trong khi bên Tịnh Ân không hề có bất cứ hành động sơ sẩy nào, đại diện tài chính của resort lại trả lời qua loa, câu được câu không đẩy trách nhiệm lại về họ.
(*)Vốn tài chính: là tiền được sử dụng bởi các doanh nhân và doanh nghiệp để mua những gì họ cần để làm ra sản phẩm của họ hoặc để cung cấp dịch vụ của họ cho khu vực của nền kinh tế khi mà hoạt động của họ là dựa trên, chẳng hạn như bán lẻ, công ty, hoạt động ngân hàng đầu tư, v..v
Thở ra một hơi, Tịnh Ân chuyển suy nghĩ. Nếu Den Part resort đã như vậy, khẳng định các phía khác đã sớm bắt được thông tin này rồi. Động tĩnh lớn thế này, đầu đề trang báo ngày mai có lẽ sẽ nổi tiếng rồi. Đang suy nghĩ tập trung tới mức độ thiệt hại của chuyện lỗ hổng này to lớn như thế nào, túi quần bỗng run lên, Tịnh Ân nhìn tên hiển thị, nhấp nghe.
"Alo?"
"Cậu không sao chứ ?" Đầu dây bên kia là Phạn Thần, người đứng đầu Kim Hoành, theo lý sẽ vui mừng khi biết dựa án resort bị hoãn, nhưng cậu tin người như Phạn Thần có lẽ sẽ không tệ như vậy.
"Không sao. Tôi vẫn ổn." Giọng Tịnh Ân đều đều, không nghe ra được tâm trạng hoảng loạn hay lo lắng gì.Thấy vậy, Phạn Thần đầu dây bên kia cũng âm thầm thở ra một tiếng nhẹ nhàng:" Xem ra cậu còn tốt a. Vấn đề này không nhất thiết phải làm cậu nghĩ nhiều như vậy." Đầu bên kia ngừng một lát, rồi nói: "Tôi tin cậu."
Môi mỏng hồng hồng cong nhẹ, Tịnh Ân trả lời: "Ừ. Tôi biết rồi. Cảm ơn anh." Quả nhiên, Phạn Thần dù kiếp trước hay kiếp sau vẫn luôn là người có nhân phẩm đáng tin cậy nhất cậu từng gặp.
Cúp máy, Tịnh Ân đứng dậy, rót cho mình một ly nước ấm, trong lúc rót, tư duy chợt hiện lên một vài điều. Kim Hoành hiện tại có thể xem như tốt tính, không có tranh thủ thừa nước đục thả câu, đó là chưa tính Phạn Thần vừa rồi hỏi thăm, quan hệ hai người cũng khá tốt. Vậy còn Thiên Quân tập đoàn thì sao?
Tịnh Ân cậu không tin, người kia không có động tác gì. Nước chảy tràn ra ngoài, Tịnh Ân giật mình lập tức ngừng rót. Nhìn phần nước bị đổ lên mặt bàn, tâm tình cậu có phần phức tạp lẫn nặng nề. Phượng ngươi phiêu qua tập tài liệu trên kệ, trong mắt lộ ra hàn quang rồi nhanh chóng thu lại. Chuyện này đâu hẳn chỉ có một mình cậu chịu trách nhiệm được đâu nhỉ ?
Từ sau lần đem đến quả bom oanh liệt cho Lâm gia, Mạc Duẫn Lâm không nhận thấy động tĩnh gì từ bọn họ. Nhưng anh tin, Lâm gia nhất định sẽ không bỏ qua miếng mồi ngon dễ dàng như thế này được.Trên ghế sopha Italia sang trọng, dưới ánh đèn neon vàng nhạt, thân hình người đàn ông nửa ngồi nửa nằm mang theo vẻ mệt mỏi. Bờ vai rộng rãi khiến bất cứ ai nhìn vào cũng có cảm giác tin tưởng. Khí chất toát ra mang lại cảm giác ôn hoà nhưng xa cách, đạm mạc.
Người đàn ông nhấc tay xem đồng hồ, lát sau lấy điện thoại từ trong túi, bắt đầu cuộc gọi: "Bên đó sao rồi?"giọng nói trầm ấm, hữu lực, mạnh mẽ vang lên trong phòng.
"Tình hình tạm thời nằm trong kiểm soát, họ chưa có động tĩnh cho đến bây giờ, Mạc tổng." Bên đầu dây truyền tới giọng nói kính cẩn của Ban Hạo.
". . . Trông chừng bọn họ cho thật kỹ, tốt nhất là có động tĩnh gì thì liền báo cho tôi." Nghe xong thông tin, anh ngừng vài giây rồi quyết định lên tiếng.
"Dạ." cuộc gọi kết thúc. Đặt điện thoại lên chiếc bàn làm bằng vật liệu đắt tiền, mùi gỗ phong nhẹ nhàng thoảng quanh trong phòng khiến không gian thoải mái hơn.
Mạc Duẫn Lâm đứng dậy, lấy ly rượu Volka được đặt sẵn trên đó, đi về phía cửa sổ bằng kính sát đất, từ ban công trên cao nhìn xuống thành phố về đêm hào quang nhưng lại giả dối.
Rồi như nhớ về sự kiện nào đó gần đây, hắc ưng mâu trong đêm lưu chuyển ý vị lạnh lùng.
Đêm nay, dưới cả bầu trời đen thẳm như bức gương phản chiếu tâm hồn, đính lên đó là hàng vạn viên kim cương sáng lung linh, kỳ ảo kia, không gian bình yên chìm vào bóng đêm, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Chính sự tĩnh lặng bình yên quá mức này đôi khi lại là dấu hiệu của một cơn bão dữ dội bất giác ập đến không ai ngờ tới.
Một ngày sáng sớm tiếp tục đến, Tịnh Ân vẫn đến trường như bao ngày. Có điều khác bình thường, mọi người càng nhìn đăm đăm vào cậu nhiều hơn, nếu lúc trước là bàn luận về cậ thì giấu sau lưng còn lần này không e dè gì mà trực tiếp bàn trước mặt cậu, còn dùng ánh mắt thương hại lẫn đồng tình nhìn Tịnh Ân.
Cuộc chiến tranh trên thương trường khó đoán và thâm sâu gay gắt như thế nào, ai cũng hiểu, kẻ to lớn đè bẹp kẻ bé nhỏ, người trước đạp đổ người sau, nhân sinh nhân doanh cứ như chỉ xoay vần trong vòng quay thương trường kinh doanh, kẻ giàu người nghèo khó mà đoán trước được. Một vài người yếu hèn không được đặt lên mặt bàn(**),con của họ cũng phải chịu ảnh hưởng, một là đi lôi kéo nịnh bợ kẻ mạnh, hai là ỷ vào gia thế còn vững mà khinh thường người khác. Chẳng hạn như khi cậu vừa bước vào lớp đã thấy vài nhóm tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao, có người nhìn thấy cậu vào nhưng vẫn không để ý, tiếng nói không to không nhỏ vang lên " Ầy, thấy chưa, kẻ dựa vào danh tiếng gia đình mình mà được vào thẳng công ty nhà mình làm, tiện tay nẫng tay trên của người khác, đã vậy, còn làm hỏng kế hoạch công ty, người như vậy, mấy người nói xem, có phải là vô dụng không cơ chứ?"
" Phải, vô dụng, đáng đời lắm!"
"Đồ dã chủng(***)đáng xấu hổ!" Tiếng to tiếng nhỏ hùa theo như không phát hiện sự hiện diện của cậu.
Từng bước đi đến chỗ ngồi, Tịnh Ân hầu như đều nhận thấy ánh mắt khinh thường, biểu cảm thương hại phóng tới trên người cậu. Tịnh Ân không vì vậy mà ngừng lại đi gây sự, ngược lại, hành động ngồi xuống yên ổn, soạn bài vở bình thản của cậu chọc tức đám người nói xấu kia. Có ai thấy có người nào bị nói xấu công khai trước mặt mình mà vẫn bình chân như vại vậy không ?
Cho nên, hành động thản nhiên của Tịnh Ân triệt để làm cho bọn chúng bùng nổ tức giận. Cả đám lăm le đi đến trước bàn của cậu, người cầm đầu gõ cốc cốc lên mặt bàn trước mặt cậu, lớn tiếng hỏi làm thu hút ánh nhìn của mọi người chung quanh trong lớp: " Thế nào? Tịnh Ân đang ngồi đây có phải là đại thiếu gia nữa hay không? "Tịnh Ân không thèm đáp lời, tiếp tục lật trang sách, âm thanh nhỏ xíu như chế giễu đám người không hiểu chuyện kia.
"Sao cậu không trả lời? Hay là sợ rồi?! Không phải lần trước còn cao ngạo vênh váo lắm sao, bây giờ không nói được tiếng nào vậy?" Tên kia thấy Tịnh Ân làm lơ không thấy hắn như vậy, tức giận trào lên trong mắt, tiếp tục lớn tiếng bức bách Tịnh Ân phải trả lời. Tay đập thật mạnh lên bàn, tạo nên âm thanh chấn động trong lớp khiến người khác phải giật mình, người không hiểu chuyện đi ngang qua còn cho rằng ở đây đang đánh nhau.
Nhưng sự thật cũng gần như vậy, nếu như Tịnh Ân không kiềm nổi cảm xúc của mình.
(**) không được đặt lên mặt bàn: người không có tiếng nói, không có địa vị trong một tổ chức hay xã hội.
(***) dã chủng: con riêng, thường bị trong gia đình hắt hủi cùng ghét bỏ, cách nói này là sự khinh thường.
Thực sự, Tịnh Ân kiềm chế rất tốt, thậm chí coi đó là tiếng ong ruồi muỗi vo ve bên tai, đôi con ngươi híp lại, sắc bén liếc xung quanh một vòng làm cả lớp nổi lên một trận da gà, rụt cổ lại không dám nhìn, nhưng hai lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng, cuối cùng dừng lên trên đám người tới gây sự, cậu lạnh nhạt lên tiếng: "Cậu là ai? Có quyền gì đến chất vấn tôi như vậy? "
Tịnh Ân trong trường hay lớp đều giữ một khuôn mặt không nóng không lạnh đối với mọi người, vì ký ức bị lừa gạt năm xưa ám ảnh nên ít nói chuyện, tính cách vốn ôn hòa lại trở nên thanh lãnh hơn trước, chính vì bộ dáng không giao tiếp thường xuyên này khiến mọi người nghĩ cậu là kẻ khó bắt chuyện, vài kẻ ỷ vào phân phận có chút gia thế nhỏ nhoi của mình mà lên mặt coi thường người khác.
Nay thấy cậu bị rớt đài nên đương nhiên muốn làm một vố chơi tức cậu, lại không ngờ đối phương không vì tức lên mà lại bình tĩnh thốt ra một câu như thế, nhất thời khiến tên cầm đầu cứng họng, chỉ thốt ra: " Mày, mày. . ."
"Bạn học, cậu không thấy việc gây rối trong lớp là sẽ bị phạt theo quy định nhà trường à ? Hơn nữa cậu cùng với mấy người đằng sau cậu..." Tịnh Ân lia mắt qua phía sau tên cầm đầu, tiếp tục nhấn mạnh "...Đang làm phiền người khác đọc sách đó."
Đám người tức xanh mặt, không nói được gì, nhờ Tịnh Ân nói ra mà một số người mạnh dạn bộc phát theo: "Đúng rồi, ồn quá đi!"
Người cầm đầu bực tức quay lưng đi, đạp đổ cái ghế bên cạnh ngã cái "rầm" thể hiện cơn phẫn nộ của gã lúc này. Tịnh Ân thỏa mãn học hết nguyên tiết, bỏ qua ánh mắt như dao găm của kẻ kia thì không ai trong lớp lời ra tiếng vào với cậu nữa.
Chiều đến, cậu được chở đến công ty, nói ra cũng thực trùng hợp, chân trước cậu vừa xuống xe, chân sau hai anh em tốt Tịnh gia khác cũng xuống xe, ba người giáp mặt nhau trước cổng công ty. Hai anh em Tịnh Xuyên, Tịnh Minh Kha liếc Tịnh Ân một cái, tính nói vài câu châm chọc cho thỏa lòng thỏa dạ nỗi tức, nhưng ngại nơi đây là trước trụ sở công ty, vì để bảo vệ hình tượng nhị vị Tịnh thiếu gia tốt đẹp trong mắt mọi người nên hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi vào trong.
Hừ, không phải chỉ nhận được mỗi một dự án là giỏi lắm sao? Bây giờ chỉ giống như con ốc mượn hồn mà thôi, không làm nên thể thống gì hết. Tịnh Xuyên đi rồi còn quay lại, nhếch môi cười nhạo với Tịnh Ân trong âm thầm. Đợi đi, Tịnh Ân.
Đúng, hôm nay bọn họ đến Kỷ Ức là theo lệnh của cha, Tịnh Hiểu Khanh, lần trước đã dặn dò bọn họ nhất định phải đến công ty, ắt hẳn có kế hoạch gì đó làm cho Tịnh Ân bẽ mặt một phen, còn nâng đỡ được danh tiếng của bọn họ lên. Tịnh Minh Kha trong mắt lòe lòe ánh sáng tham vọng, không chú ý lắm tới hành động cười nhạo của Tịnh Xuyên bên cạnh, một lòng theo vị thư ký đi lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]