"Trình đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng vào rồi!" Người biên khúc gõ một dấu chấm than.
"Có chút việc."
"Hiểu mà hiểu mà, việc của cô khá nhiều." Người biên khúc vẫn khá tốt với Trình Cẩm Chi, dù sao Trình Cẩm Chi là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này: "Khi nào cô rảnh, cũng đến ghi âm thử đi."
Phân biệt đối xử, không hề kiêng nể phân biệt đối xử trước mặt Dung Tự. Ngành giải trí, bản thân nó là một cuộc danh lợi lớn.
Trước đây Trình Cẩm Chi không có cảm giác, hiện tại nàng chỉ thấy xấu hổ.
"Cô Trình?" Thấy Trình Cẩm Chi không trả lời, người biên khúc dè dặt hỏi.
"Ừ, khi rảnh rỗi sẽ đến."
"Vâng, cô bận rộn mà."
Tắt khung trò chuyện nhóm, Trình Cẩm Chi suy nghĩ một lúc lại mở khung trò chuyện với quản lý DC: "Thử giọng không phải đến phòng thu sao? Sao biên khúc để Dung Tự hát không nhạc đệm?"
Lại còn ở trong nhóm trò chuyện của đoàn phim, cả đống người "không có phận sự" như vậy.
"A? Sếp nói Uy Liêm à, có lẽ anh ta định giảm bớt việc đó. Chắc muốn nghe giọng Dung Tự." DC trả lời rất nhanh.
"Uy Liêm?"
"Lý Thiết Cương, là biên khúc."
"Có lẽ gọi Thiết Cương nghe thân thiết hơn." Trình Cẩm Chi trả lời: "Bảo mấy người đó đối xử với Dung Tự tốt chút, đừng nên bắt nạt vì em ấy là tân binh."
"Vâng." Có thể xác định, Dung Tự là "tình mới" của sếp, không được sơ suất. "Sếp, cô Cao có gọi mấy cuộc cho tôi, muốn tôi chuyển tiếp cuộc gọi cho sếp chứ?"
"Không, sau này anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/195967/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.