Dung Tự ngẩn ngơ, lại tháo dây an toàn rất nhanh. Vừa mở cửa xe, Trình Cẩm Chi đã lập tức nghiêng người qua, hung hăng đóng cửa lại.
"Chị có bảo em xuống à?" Sống hơn bốn mươi tuổi, lời mình nói ra, mình cũng cảm thấy có phần cố tình gây sự.
Dường như Dung Tự đã quen kiểu ương ngạnh vô lý của Trình Cẩm Chi, cũng không lên tiếng.
"Nói."
"Chị muốn em nói gì?" Dung Tự ngước mặt nhìn, vẫn đang rất bình tĩnh.
Muốn Dung Tự nói gì? Trình Cẩm Chi cũng không biết: "Dù sao cũng không được im lặng không nói chuyện."
"Im lặng không nói chuyện, cũng không biết trong bụng tính toán nhỏ nhặt gì." Trình Cẩm Chi sợ Dung Tự, dựa vào năng lực của Dung Tự, không chừng ngày nào đó chặn đầu ra sức đánh nàng một cái. Nếu người này không phải Dung Tự, có lẽ Trình Cẩm Chi cũng muốn ôm đùi* của đối phương, nhưng người này vẫn cứ là Dung Tự. Dung Tự là ai? Vẫn luôn là đối thủ một mất một còn của nàng, mặc dù sau khi thành danh, cũng không có thấy nàng gai mắt.
*Đùi: Chỉ người có quyền lực, có địa vị, là người thuộc cấp bậc lãnh đạo; Ôm đùi có nghĩa nịnh bợ, a dua giống "thấy sang bắt quàng làm họ".
Trên đường gặp phải đèn đỏ, xe ngừng lại, người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều: "Không phải em muốn vai diễn sao? Không phải em có thể chịu đựng sao?"
"Em không phải thần."
Một câu nói của Dung Tự, cũng khiến Trình Cẩm Chi phải nghiêng đầu. Nàng nhìn gò má của Dung Tự, mắt Dung Tự cụp xuống, lông mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/195962/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.