Nàng thực sự không nên "cười nhạo" Dung Tự thiếu hơi. Từ hừng đông cho đến bình minh, ngày đầu tiên của năm mới, Dung Tự sắp ba mươi tuổi, phô bày cho nàng thấy một khía cạnh rất mạnh mẽ của mình. Từ lần trước ở quán bar, để Dung Tự chạm năm phút, Dung Tự thực tủy tri vị* luôn suy nghĩ đến việc bò lên giường của nàng. Bây giờ cuối cùng cũng để Dung Tự bắt lấy cơ hội này, hệ thống sưởi trong phòng rất nóng, hai người đã kết thúc hai lần. Sống lưng Trình Cẩm Chi run rẩy, không biết có phải do lên tuổi hay không, luôn đến rất nhanh. Dung Tự đè trên người nàng, trói buộc cổ tay nàng nâng nàng lên cao. So với sự kịch liệt vừa rồi, bây giờ Dung Tự hôn mềm mại hơn rất nhiều. Dung Tự hôn mồ hôi trên trán nàng rồi nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng.
*Thực tủy tri vị: Làm một lần thì sẽ có lần thứ hai.
"Cẩm Chi." Dung Tự nỉ non tên Trình Cẩm Chi với tình ý sâu sắc. Bên ngoài còn chút pháo hoa, lúc sáng lúc tối chiếu rọi lên gò má Trình Cẩm Chi, đây là khuôn mặt nhớ thương. Đúng sai giữa họ, chỉ có tiến nhập mới là thật. Dung Tự cảm nhận được sự ấm áp của Trình Cẩm Chi, lưng Trình Cẩm Chi hơi cong lên, ôm lấy gáy cô.
Lại lên nữa.
Trình Cẩm Chi ngủ thẳng đến trưa, lúc tỉnh còn thả hồn ba giây. Dung Tự từ lâu đã không thấy hình bóng. Trình Cẩm Chi vò vò mái tóc rối, mới chuẩn bị xuống giường đã thấy đùi hơi bị chuột rút. Vén chăn lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362777/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.