Người ấy, đã từng gầy gò nằm trên giường. Người ấy, đã từng rất cuồng loạn. Dung Tự lại nghĩ đến ngày chôn cất cha mẹ, họ hàng hỏi nàng: "Dung Tự, con không có cảm xúc sao?"
"Dung Tự, em phải nói cho chị biết. Em không nói với chị, sao chị biết em đang nghĩ gì."
Một buổi tối như vậy thật khó khăn. Dung Tự nắm chăn, xuống giường. Cô rót ly nước và ngồi xuống bàn. Có rất nhiều tài liệu trên bàn, tất cả đều được đặt gọn gàng. Như cuộc sống gọn gàng của cô. Dung Tự mở máy tính ra, cô cúi đầu, nhìn thời gian. Có lẽ hiện giờ là rất sớm. Đối với rất nhiều người, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu. Hai năm qua, Dung Tự đã quen giải quyết công việc vào ban đêm. Những năm đầu là vì bận, ban ngày có rất nhiều lịch trình và sắp xếp, buổi tối mới có thời gian giải quyết những việc này. Bây giờ là vì mơ, những giấc mơ lộn xộn. Cô thường xuyên giật mình thức dậy, lúc ngủ cũng thường xuyên cảm thấy mình lơ lửng giữa không trung. Thức dậy, lại một đợt hoảng sợ vì rơi từ giữa không trung xuống. Dung Tự xem văn kiện rất nhanh, tay còn lại của cô đang gõ phím. Trong đầu của Dung Tự có những tính toán chính xác chặt chẽ cẩn thận, mắt lướt qua, tính toán của một trang xuất hiện. Nhìn hai tập văn kiện, Dung Tự khoanh ra năm điểm số liệu. Vốn Dung Tự định gọi điện thoại cho trợ lý, vừa cầm điện thoại lên, lại nghĩ đến trợ lý đã tăng ca một tháng: "Dung tổng, tôi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362732/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.