Năm nay gió trên núi lớn quá mức, gió thổi vù vù tàn phá bừa bãi bên ngoài. Cửa sổ đã được gia cố, nhưng khung cửa sổ vẫn hơi run run. Trình Cẩm Chi đã chui vào chăn, Dung Tự ngồi ở đầu giường đọc sách, sách là sách cổ, một ít sách kinh sách cổ. Sách do bà nội sưu tầm. Dung Tự đọc rất nghiêm túc, ánh đèn thơm mềm mại trải trên mặt cô. Trình Cẩm Chi xem điện thoại một lúc, mặt nằm trên đùi Dung Tự, lông mi thật dài của Dung Tự rung động mấy cái. Cô cúi đầu: "Mệt?"
"Không." Trình Cẩm Chi chống lên chân Dung Tự, để điện thoại lên bàn. Đầu của nàng lại nằm lên đùi Dung Tự: "Bên ngoài gió lớn quá, cảm giác như sắp tốc mái."
"Ừ." Dung Tự lại lật một trang: "Em thấy những kinh văn này rất hay, ngày mai rảnh, định sao một bản."
"Tất nhiên, có một số không còn xuất bản nữa. Nội gom lâu lắm." Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua sách cổ: "Những chữ cổ này, em đọc được hết?"
"Có một số chữ đọc được, một số chữ không biết. Ý thì đoán." Dung Tự nói, lại lấy điện thoại ra: "Em ghi hết lại những chỗ không hiểu. Ngày mai hỏi nội."
Trình Cẩm Chi đảo đôi mắt: "Chị nói sao nội chấp nhận em nhanh vậy, hóa ra em là đầu kỳ sở hảo*."
*Đầu kỳ sở hảo: Hùa theo quan điểm tư tưởng của người khác. Tìm đúng sở thích của người khác và hùa theo để đạt được mục đích của bản thân.
"Em hỏi cái này, thực sự là thỏa mãn khát khao nói của nội." Trình Cẩm Chi nói.
Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362706/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.