Trình Cẩm Chi bật cười: "Em nói, rất giống mẹ chị."
Khi còn bé, mẹ nàng thường dẫn nàng đi khám răng.
"Trước đó chị gọi video với cha mẹ, cha mẹ còn hỏi em. Em có nói chuyện với cha mẹ không?" Trình Cẩm Chi nói.
"Có."
"Ngoan." Lưỡi của Trình Cẩm Chi lại quét hàm răng của mình một vòng: "Hình như càng liếm càng nhọn. Hơi khó chịu."
"Vậy đừng liếm."
"Cũng tại em nhắc chị." Trình Cẩm Chi dứt khoát lấy trái quýt khỏi tay Dung Tự, ngồi lên đùi Dung Tự. Hai tay nàng nâng má Dung Tự, nhẹ nhàng đẩy ra: "Chị muốn khám răng của em."
"Há miệng ra." Trình Cẩm Chi nhắc nhở Dung Tự há miệng, bản thân cũng hơi mở cái miệng nhỏ.
Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, đảo đôi mắt, hơi há miệng ra. Trình Cẩm Chi nhích lại gần hơn, nhìn răng của Dung Tự: "Chị đã nói với em, chị quay "Nhân Thuật", có thể tính là nửa bác sĩ rồi."
Hơi thở của hai người rất gần, không khí Dung Tự thở ra, tỏa bên môi Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi nhướng mắt, chạm vào đường nhìn của Dung Tự. Dung Tự hơi cúi xuống, cấp tốc hôn lên môi Trình Cẩm Chi. Sợi tóc của Trình Cẩm Chi rũ xuống. Nàng vén tóc từ trán ra sau: "Dung Tự, em vậy sẽ khiến mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân căng thẳng hơn."
Dung Tự nháy mắt một cái.
"Không được nháy mắt."
Dung Tự tỏ vẻ "vô tội".
Ngón tay của Trình Cẩm Chi cọ bên mép của Dung Tự: "Không được hôn chị."
"Chỉ có chị có thể hôn em." Trình Cẩm Chi cúi đầu hôn môi Dung Tự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362701/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.