Nam Tuyền trả lời MC, rất phối hợp nhìn Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Lúc này, cả hội trường cười vang. Nam Tuyền cũng lấy mu bàn tay che miệng, đôi mày cũng cười theo. MC đưa micro cho Nam Tuyền, Nam Tuyền nhận cực kì tự nhiên. Làm người lấy được giải hai lần, Nam Tuyền coi như là khách mời cố định của giải Ngọc Lan: "Ban nãy lúc đi thảm đỏ, một mình tôi cúi đầu xông về phía trước, đột nhiên có truyền thông gọi tôi lại, tôi nhìn lại thấy truyền thông, vội tạo dáng. Nghĩ thầm hôm nay vẽ mày rất khá, chắc là ăn ảnh lắm, tôi đã không kịp chờ để được lên trang đầu. Kết quả truyền thông liên tục la hai chữ, lúc đó cảm thấy truyền thông rất nhiệt tình, chụp ảnh thì chụp ảnh đi, còn gọi tên của mình. Sau hai lần tạo dáng, tôi đi đến gần, chợt nghe phóng viên đó hét lớn..."
Nam Tuyền diễn tả rất thích hợp, còn bắt chước phóng viên. Phất một tay: "Tránh ra, tránh ra."
"Tôi nhìn lại, tuyệt vời, tôi đang cản ống kính của Cẩm Chi và Tự Nhi."
Nam Tuyền nói xong, máy quay còn quay đến mặt của Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Trình Cẩm Chi liên tục xua tay, không bỏ được nụ cười trên khuôn mặt. Dung Tự nghiêng đầu nhìn Nam Tuyền, hai tay đặt trên đùi, cũng mím môi cười.
"Lúc đó Cẩm Chi và Tự Nhi đang nhận phỏng vấn, không thấy được ống kính bên này, ống kính bên này cũng bị cản. Tôi nghĩ là tôi có thể hiểu." Nam Tuyền liên tục mỉm cười: "Tôi quay đầu nhìn thoáng qua đơn vị làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362695/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.