Trình Cẩm Chi cho rằng mình bị điếc, vừa rồi nàng vẫn đắm chìm trong diễn tĩnh sức dãn: "Hả?"
Thấy vẻ ngơ ngác mơ màng của Trình Cẩm Chi, Dung Tự mím môi, nắm khăn tay của Trình Cẩm Chi: "Em đem về giặt sạch, đưa cho chị sau."
"Không cần, khăn tay chị có..." nhiều. Trình Cẩm Chi không lên giọng, mạnh mẽ nuốt lại lời: "Ừ, em giặt xong đưa chị."
Không có nhân vật chính nào nói mình có nhiều khăn tay, dựa theo cốt truyện như vậy, chắc cũng phải đưa tới đưa lui. Trở về phòng mình, ngâm trong bồn tắm, Trình Cẩm Chi bắt đầu nghĩ đến lời của Dung Tự.
Cả thế giới, chỉ có một Trình Cẩm Chi.
Lời này ở bên tai Trình Cẩm Chi, hiệu ứng âm thanh khẽ vờn quanh, lặp lại nhiều lần. Trình Cẩm Chi đang cầm mặt nạ, nhưng mà, quả thật trên thế giới chỉ một mình nàng là Trình Cẩm Chi, ai trên đời này mà không có một không hai. Nhưng từ trong miệng Dung Tự nói ra yeah... Dung Tự yeah... Ảnh hậu nói lời yêu thương, thực sự... Hơi bùi tai...
Có đôi khi, Trình Cẩm Chi thích diễn xuất của Dung Tự, vừa không thích diễn xuất của Dung Tự. Họ đều là diễn viên, diễn trong diễn ngoài, thật đúng là vậy. Con người một khi nghiêm túc, sẽ không được ưa thích. Gặp dịp thì chơi, khó phân biệt thật giả, mới là bản lĩnh.
"Cả thế giới, chỉ có một Trình Cẩm Chi." Trình Cẩm Chi tự đọc một lần. Tuy rằng nhại theo giọng điệu của Dung Tự, nhưng vẫn không thể nào đọc ra kiểu của Dung Tự. Tránh nặng tìm nhẹ, cẩn thận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362656/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.