"... Cũng đói." Vốn Trình Cẩm Chi đang ủ một ít lời, chẳng hạn như không ngờ em không bỏ chị trở về Moscow.
Trở về phòng, Dung Tự rửa tay một cái, bắt đầu nấu cơm ngay. Trình Cẩm Chi ngoan ngoãn ngồi một bên, nhìn Dung Tự. Trông vẻ mặt của Dung Tự không có gì khác lạ, nhưng đôi môi mím thành một đường. Có lẽ Dung Tự đang lo lắng về Dung Trạm.
Khi Dung Tự bưng đồ ăn lên, Trình Cẩm Chi còn nhìn cái dĩa. Đồ ăn giống thường ngày, còn bày lên mâm. Giống như chuyện xảy ra vừa rồi chỉ như một khúc nhạc đệm rất nhỏ. Trình Cẩm Chi đứng lên, múc cơm cho Dung Tự.
"Đừng nhiều quá, sợ phí." Dung Tự đứng cạnh Trình Cẩm Chi, nhìn Trình Cẩm Chi bới cơm.
"Không muốn ăn sao?" Trình Cẩm Chi suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Nàng nhảy đến tủ lạnh lấy một bịch sốt cơm trộn cà ri ra, dùng nồi đun nóng, còn gọt một củ cà rốt bỏ vào. Bận rộn mấy phút, nàng ngoảnh đầu lại thấy Dung Tự đang nhìn mình: "Em đem chén qua đây."
"Là chén của em." Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự cầm chén ăn cơm của mình: "Món cơm trộn này, thực sự ăn rất ngon."
Trình Cẩm Chi vừa nói vậy, ngược lại Dung Tự ngẩn ngơ, Dung Tự còn chưa từng ăn món gì do Trình Cẩm Chi nấu. Cô đem chén đến, dường như sợ Trình Cẩm Chi bị nóng, định lấy cái sạn trong tay nàng: "Em múc cho."
"Không sao, chị thuận mà." Trình Cẩm Chi cầm cái sạn lên, cẩn cẩn thận thận rưới sốt cà ri lên cơm trắng.
Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362654/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.