Chiên trống rùm beng quay cả hai ngày, đến cuối tuần kết thúc công việc, cũng chỉ một số diễn viên kết thúc công việc trở về. Trình Cẩm Chi cảm thấy mình mệt không chịu được, mới ra khỏi phim trường, đã đụng ngay Phó Thiên Sanh. Phó Thiên Sanh ngồi trên xe lăn, thấy Trình Cẩm Chi thì đóng laptop lại: "Dì bảo đến đón cô."
"Sao để cô đến đón vậy?" Tuy rằng lần trước đồng ý với Phó gia, trong khoảng thời gian này nàng và Phó Thiên Sanh liên lạc với nhau nhiều, nhưng liên lạc cũng giới hạn trong phạm vi công việc. Dù sao nàng và Phó Thiên Sanh cũng không thân đến độ này.
"Dì nói có chuyện tìm cô."
Trình Cẩm Chi không thể làm gì khác hơn là theo Phó Thiên Sanh lên xe, lúc Phó Thiên Sanh lên xe, người chăm sóc đưa tay hình như muốn bế cô lên. Cô hơi chặn lại động tác của người chăm sóc, khăng khăng dùng hai tay đứng dậy.
Thực sự là quật cường.
Nhìn như thế, thấy tính cách của Phó Thiên Sanh và Dung Tự có phần giống nhau, nhưng đỡ hơn Dung Tự một tí. Phó Thiên Sanh dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ, tính tình ấm áp hơn một tí, Trình Cẩm Chi nói một câu, cô cũng nói một câu, khi Trình Cẩm Chi không nói, cô sẽ chủ động nói chuyện với Trình Cẩm Chi. Điều này vô cùng tốt, Dung Tự nên vậy chứ, bình thường nói chuyện, nhả từng chữ từng chữ, làm như con nít.
Ơ? Có gì tốt mà so? Nàng nhớ mãi về Dung Tự làm gì? Tất nhiên phải nhớ chứ, Dung Tự còn thiếu nàng hai chục triệu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-he-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/1362632/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.