Editor: Tracy Lewis Beta: tiệm muối ba giới Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, kế tiếp cô được nghỉ hai mươi phút,sau đó là tiễn khách, Ôn Hinh Nhã không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Suốt ba tiếng đồng hồ, cô gần như gục xuống đất vì kiệt sức, giẫm trêи đôi giày cao mười phân dường như đã bị tra tấn cô từng phút từng giây, cảm giác chính mình giống như trở thành nàng công chúa tiên cá, dùng cái đuôi biến thành chân, mỗi một bước đi đều đau đớn như đi trêи hàng ngàn con dao sắc nhọn Cô từ từ đi lên tầng hai, toàn thân lắc lư run rẩy như người say. Đột nhiên thân thể cô bị nhấc bổng lên không trung từ phía sau, cô theo bản năng hét lên một tiếng, hai tay quấn lấy cổ đối phương, khi bình tĩnh lại,cô liền nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô đeo mặt nạ màu bạc, tất cả hơi thở đều là anh ta. Có mùi thơm trong trẻo và thanh tao như tre, hơi se lạnh nhưng cực kì dễ ngửi "Tư Diệc Diễm!" Cô kêu lên, vì lúc trước cô bị bắt cóc nên anh đã tiến tới cứu cô, sau đó biến mất sau một cuộc điện thoại không thể giải thích được, bây giờ anh lại đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy anh, trong lòng cô hiện lên một chút khó chịu. "Không ngờ cô lại quan tâm đến tôi như vậy, có thể nhận ra tôi khi đeo mặt nạ." Giọng nói của Tư Diệc Diễm luôn trong trẻo, giống như tiếng đàn, mang theo ý cười, giọng điệu lại càng làm loãng đi vẻ lạnh lùng. Ôn Hinh Nhã cho rằng cô bị cài bẫy bởi vì anh chưa xuất hiện, không khỏi có chút xấu hổ: "Ai thèm quan tâm đến anh, mau thả tôi xuống." Tư Diệc Diễm cười trầm mặc,trong lòng vui vẻ: "Chân của em không đau nữa sao?" Khuôn mặt Ôn Hinh Nhã dán vào trong ngực anh, nghe thấy tiếng cười của anh dường như phát ra từ trong lồng ngực, lồng ngực cô hơi kϊƈɦ động, tim đập lỡ một nhịp: "Anh thử đi giày cao gót mười phân trong ba giờ đi, đau chết đi được." Tư Diệc Diễm nhìn xuống chân của cô, đôi giày vàng được gắn những viên kim cương nhỏ có hình dạng cắt khác nhau, sáng lấp lánh chói mắt. Đôi chân thon thả, tinh tế xinh đẹp, trắng như tuyết, toát lên vẻ mềm mại như ngọc ngà, trong sáng như pha lê, đôi chân xinh đẹp và quyến rũ, đôi giày mang trêи chân cô ấy, ưu nhã đến làm người kinh ngạc cảm thán. Sẽ hoàn hảo hơn nếu bỏ qua đôi giày cao gót chục phân ở phía sau, anh không khỏi thắc mắc cô làm cách nào để trở nên thanh lịch và duyên dáng với đôi giày cao gót nhọn như vậy. Anh không khỏi tiếc nuối khi có người đặc biệt đặt mua đôi giày cao như vậy cho cô! "Mở cửa!"Tư Diệc Diễm khẽ cúi đầu nói nhỏ bên tai cô. Trong lòng Ôn Hinh Nhã hơi hoảng sợ, vội vàng duỗi tay ấn dấu vân tay lên màn hình huỳnh quang trêи tường, một tiếng giòn giã vang lên, Ôn Hinh Nhã vươn tay ra mở cửa. Tư Diệc Diễm ôm cô đi thẳng vào,không quên đóng cửa. "Này, mau thả tôi xuống!" Ôn Hinh Nhã dùng sức đẩy nhẹ vào người anh. Tư Diệc Diễm ôm cô đến sô pha,cẩn thận đặt cô lên ghế, xoay người rót cho cô một cốc nước nóng:"Trước tiên uống nước ấm đi." Ôn Hinh Nhã dùng hai tay cầm cái cốc, uống nhiều rượu, đúng lúc có một chút khô rát khó chịu, hơi nghiêng người nâng mặt nạ trêи mặt anh lên. Khuôn mặt của Tư Diệc Diễm vẫn là khuôn mặt cực phẩm, nhưng đã gầy đi rất nhiều, các góc cạnh của gương mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, khiến anh càng trở nên lạnh lùng hơn. Tư Diệc Diễm cười và hỏi:"Tại sao em lại nhìn tôi chằm chằm như thế này?" "Anh gầy đi nhiều rồi!"Lời của Ôn Hinh Nhã vừa nói ra không dùng não, cứ thế mà nói ra, vừa nói ra cô đã hối hận ngay, lời nói như vậy quá mập mờ khiến cho cô có chút bối rối. Khoé mắt dài của Tư Diệc Diễm đột nhiên sinh ra vài ý cười, những nét cười đó giống như cành cây vươn dài, xinh đẹp nho nhã đến cực điểm:"Hả, em đang quan tâm tôi, hử?" (Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Từ hử ở phía sau bị cường điệu nhấn nhá gấp trăm lần khiến khuôn mặt của Ôn Hinh Nhã bất giác đỏ bừng: "Ai thèm quan tâm đến anh!" Cô phủ nhận, nhưng lại cảm thấy có chút già mồm và giấu đầu lòi đuôi, vội vàng nói tiếp: "Anh cũng là học trò của ông nội. Trước đây anh đã dạy tôi thư pháp và cờ vua. Khi tôi bị bắt cóc, anh đã cứu tôi một lần nữa. Tôi quan tâm đến anh một chút cũng là điều nên làm." Hinh Nhã càng nói, cô càng tự tin hơn, cố gắng gật đầu nói thêm một câu: "Đúng là như vậy!" Kính thưa! Câu cuối cùng được thêm vào, ý nghĩa đã thay đổi! Cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi chứ! Tội nghiệp cô đã không nhận ra nó! Cô vẫn đang đắc ý về những lời bào chữa khá ổn của mình. Nụ cười trêи gương mặt của Tư Diệc Diễm tan biến như tuyết đầu đông, niềm vui hiện rõ trong đôi mắt của anh: "Ừ! Đúng vậy!" Anh học được lời nói của cô, cố ý nhấn mạnh giọng nói, trông rất dứt khoát, nhưng lời nói đến miệng lại đổi giọng điệu, thậm chí có dấu vết đùa giỡn, Hinh Nhã không chống đỡ được đành nhanh chóng chuyển đề tài: "Cậu chủ Tư, nhà anh không có quy tắc gì đặc biệt chứ? Ví dụ, tôi đã tháo mặt nạ của anh, nhìn thấy bộ dạng của anh, giết người, móc mắt chẳng hạn, v.v.? " Tư Diệc Diễm ngẩng đầu nhìn cô, thấy nụ cười trêи mặt cô đầy gian xảo, anh không khỏi trêu đùa: "Bây giờ là xã hội pháp trị, giết người, móc mắt người ta là phạm pháp, nhưng có một chuyện là không phạm pháp." Ôn Hinh Nhã vội hỏi: "Là cái gì?" Trong lòng cô không khỏi thầm đoán, chẳng lẽ trong gia đình anh thật sự có quy tắc như vậy sao? Tuy nhiên, bí ẩn về xuất thân của Tư Diệc Diễm là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Tư Diệc Diễm, trong mắt đột nhiên như hiện lên những tia sáng phát ra ánh sáng lộng lẫy, chói mắt, sáng ngời, khóe môi hơi câu lên, mang theo dấu vết vui đùa, mơ hồ xinh đẹp: "Ví dụ như...Cưới em về làm vợ! " Bùm! Khuôn mặt Ôn Hinh Nhã đột nhiên choáng váng đỏ bừng lên như bôi son. Đùa giỡn người ta không được, ngược lại còn bị đùa giỡn lại, khiến cho cô rất ngại ngùng. Có trách thì chỉ trách thủ đoạn của Tư Diệc Diễm rất cao, cho dù cô có cưỡi ngựa đuổi lừa cũng không có cửa: "Ta mới mười bốn tuổi, còn là vị thành niên. Gạ gẫm trẻ vị thành niên là phạm pháp." Gương mặt đẹp đẽ của Tư Diệc Diễm đột nhiên giống như rạng rỡ thêm, thoáng cái tỏa sự hấp dẫn gấp nghìn lần: "Ồ? Tôi từng gạ gẫm em sao?" Không! Nhiều nhất chỉ là dùng miệng nói đùa cô một chút! Mặt Ôn Hinh Nhã càng đỏ hơn. Càng nói càng sai nên tốt nhất là không nói, do vậy cô quyết định im lặng là vàng!. Nhưng không nhịn được mà thầm oán trách: Một người đàn ông đẹp lộng lẫy như vậy làm cái gì, bình thường đôi mắt dài mảnh xinh đẹp ấy, giống như một cái giếng cổ, bình tĩnh không gợn sóng, lại lộ ra sự lạnh lùng kinh người, có thể biến mất trong đôi đồng tử đen bóng. Nhưng đôi khi, cặp mắt kia giường như trong nháy mắt có thể tập trung hàng nghìn hàng vạn sự xinh đẹp, mĩ lệ vô song, đẹp đến rung động trái tim! Tư Diệc Diễm nhịn không được hài hước nói: "Nếu trong mười hai con giáp có rùa, thì em chính là một con rùa." Lúc kiêu ngạo đắc ý thì ngẩng đầu thật cao, lúc bị túm lấy cái đuôi nhỏ thì rụt đầu vào trong mai, anh quyết định lần này trở lại Ý nhất định phải nuôi một con rùa đen nhỏ. Ôn Hinh Nhã xấu hổ trở nên tức giận: "Anh mắng tôi là rùa đen!" Tư Diệc Diễm cười nói: "Tôi là rắn, vì cái gì tôi không phải rắn?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]