Editor+Beta: Jenny Thảo Lăng Thanh Hiên và Cố Quân Lân mỗi người có việc bận nên sau khi gặp cô liền rời khỏi bệnh viện, Từ Thần Vũ thay cô xử lý thủ tục xuất viện, còn Chu Thiên Du thì thay cô sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị về Mạc gia. Lúc này trong phòng bệnh VIP cách vách, có người từ bên trong mở cửa phòng bệnh ra, cô và người đàn ông đó bỗng đối mặt với nhau. Người đàn ông đó có dáng vẻ mười tám mười chín tuổi, tóc được cắt ngắn, trêи người mặc một chiếc áo sơmi màu xanh biển, vẻ ngoài tuấn tú lạnh lùng, người đàn ông khi mở cửa và nhìn thấy cô thì ánh mắt có chút kỳ lạ, ba phần kinh ngạc, ba phần tìm tòi nghiên cứu, còn có vài phần phức tạp. Ôn Hinh Nhã hơi cau mày, cảm thấy người đàn ông này có chút quen thuộc, nhưng cô hoàn toàn không nhớ rõ mình đã gặp người này ở đâu. Chu Thiên Du đưa tay kéo cô một cái, Ôn Hinh Nhã khôi phục lại tinh thần. Khi đi đến khoảng cách khá xa, thì Chu Thiên Du thấp giọng hỏi: "Người đàn ông đó thoáng nhìn trông rất lạnh lùng, vừa nhìn liền biết là người không dễ chọc vào, sao cậu lại quen biết được người đó?" Ôn Hinh Nhã lắc đầu: "Không quen biết, nhưng lại có chút quen mắt." Chu Thiên Du gật đầu: "Nếu như cậu không quen biết người này, thì sau này có thể không quen biết thì nên tận lực cách xa người này ra, không nên đi tìm tòi nghiên cứu, đối với chính mình không có gì tốt." Ôn Hinh Nhã gật đầu: "Tớ đã biết, đi thôi!" Khi thấy bóng dáng cô đã đi xa, Cổ Càng Hàn mới xoay người đi vào trong phòng bệnh. Trong phòng bệnh, Tư Diệc Diễm nằm ở trêи giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, từ hôm qua đến bây giờ vẫn còn hôn mê. Hắn không thể không nghĩ đến trải nghiệm ly kỳ tối hôm qua, hôm qua hắn nhận được điện thoại của anh trai từ Ý, báo rằng có địch mai phục ở trong bệnh viện, khiến hắn một tấc cũng không dám rời khỏi người Chín thiếu. Sau đó anh trai hắn đã điều động hết người có thể điều động ở trong thành phố tới bệnh viện để kiểm soát và khống chế. Cả đêm bọn họ phải đối mặt với ba cuộc ám sát nguy hiểm, vết thương của Chín thiếu đã được xử lý tốt lại bị nứt ra, bởi vì lại mất máu thêm lần nữa nên dẫn đến tính mạng bị đe dọa. Chín thiếu vì mất máu quá nhiều nên phải truyền máu khẩn cấp, nhưng nhóm máu của hắn lại rất hiếm thấy là nhóm máu HR âm tính (máu gấu trúc),bệnh viện không có lưu trữ nhóm máu này, anh trai cơ hồ là điều động hết thế lực và người có thể điều động trong thủ đô để có thể chuyển máu từ nơi khác về bệnh viện này, lúc này mới kịp làm phẫu thuật. Sau khi làm xong ca phẫu thuật và truyền máu, Chín thiếu vẫn như cũ chưa qua khỏi cơn nguy kịch, ngay khi ra khỏi phòng mổ, anh được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, cho đến khi vừa rồi bác sĩ xác nhận Chín thiếu đã qua cơn nguy kịch thì anh mới được chuyển đến phòng bệnh VIP. Chỉ diễn ra trong một đêm, nhưng nó lại kinh tâm động phách(*) hơn khi bọn họ tranh dành quyền lợi ở nước E. (*) kinh tâm động phách: mất hồn mất vía. Cổ Càng Hàn nghĩ đến người con gái mà Chín thiếu đã dùng tính mạng mình để đánh đổi, ngoài trừ lớn lên có chút xinh đẹp, hắn cũng không có cảm thấy có gì đặc biệt. Hắn lại nghĩ tới lão gia, ông ấy cũng vì phu nhân mà chết! Đàn ông Tư gia, đều là những người si tình! Đang nghĩ ngợi linh tinh, Tư Diệc Diễm đang nằm trêи giường bệnh khẽ nhúc nhích, sau đó thì mở mắt ra. Cổ Càng Hàn kϊƈɦ động không thôi: "Chín thiếu, ngài tỉnh rồi!" "Tình huống bên Ôn Hinh Nhã như thế nào rồi?" Sắc mặt của Tư Diệc Diễm ảm đạm, khẽ mấp máy môi, dáng vẻ cực kỳ suy yếu, khi nói xong liền thở dốc. "Cô ấy không có việc gì, vừa mới nãy xuất viện rồi!" Cổ Càng Hàn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, đêm qua Chín thiếu trải qua cửu tử nhất sinh(*),vừa tỉnh lại thì liền quan tâm đến người con gái tên Ôn Hinh Nhã, hắn vì Ôn Hinh Nhã vào sinh ra tử mà cái người con gái kia vẫn như cũ ngây thơ cái gì cũng không biết. (*)cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống, cảnh ngộ cực kỳ nguy hiểm. "Bác sĩ không phải đã nói cô ấy phải ở lại bệnh viện để quan sát sao?" Tư Diệc Diễm nhướng mày, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, trắng bệch như trong suốt, nổi rõ gân xanh dưới da khiến hắn càng thêm suy yếu. Sắc mặt của Cổ Càng Hàn càng thêm lạnh lùng: "Chuyện này tôi không rõ lắm, nhưng tôi đã hỏi qua bác sĩ, thân thể của cô ấy không có gì đáng ngại, về nhà tĩnh dưỡng cũng không thành vấn đề." Tư Diệc Diễm gật đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ nói có hai câu ngắn ngủi đã tiêu hao hết sức lực của hắn. Nghỉ ngơi một lúc, Tư Diệc Diễm lại nói: "Thông báo cho một số thế lực của chúng ta ở trong thành phố, nói Ôn Hinh Nhã là người mà tôi muốn che chở, làm cho bọn họ truyền tin này ra rộng hơn." Cổ Càng Hàn nhịn không được lên tiếng nói: "Chín thiếu, nếu như ngài lo lắng cho an toàn của Ôn gia đại tiểu thư như thế, không bằng tôi phái hai người đi theo bảo hộ cô ấy, như vậy an toàn của cô ấy sẽ được đảm bảo hơn." "Không cần!" Tư Diệc Diễm thở hổn hển, sắc mặt trắng thêm vài phần, Ôn Hinh Nhã sẽ không hy vọng hắn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô. Cổ Càng Hàn muốn nói nhưng lại thôi. Tư Diệc Diễm lại hỏi: "Điều tra Phó Thiên Dương đến đâu rồi?" Tư Diệc Diễm nhắm mắt lại giống như đã lâm vào giấc ngủ, nhưng Cổ Càng Hàn biết hắn không có ngủ, tiếp tục nói: "Chúng ta tra được hành tung của vợ Phó Thiên Dương ở Cảng Thành. Lúc nãy mới điều tra được là có một người đàn ông dẫn bà ấy đi đến Cảng Thành, lừa hết của cải ở trêи người bà ta rồi biến mất, bà ta vì muốn duy trì cuộc sống nên đã vào khách sạn để làm việc bán thời gian, mà thời điểm người đàn ông đó xuất hiện bên cạnh bà ta vừa lúc vào ngày tòa soạn Thiên Dương đóng cửa, thời gian rất trùng hợp." "Mặc khác người của chúng ta phát hiện một chiếc xe bị vứt ở phía Nam Sơn, trải qua xác thật thì xác định chiếc xe đó đã đụng vào đứa con trai của Phó Thiên Dương, còn tung tích của chủ xe thì hiện này vẫn chưa rõ." Tư Diệc Diễm bất ngờ mở to đôi mắt: "Cho nên có thể nói, chuyện Phó Thiên Dương bắt cóc Ôn Hinh Nhã, là chuyện được sắp đặt trước sao?" Giọng nói suy yếu nhưng vẫn lạnh lùng và gay gắt, khiến Cổ Càng Hàn đang thất vọng ở trong lòng nhanh chóng đáp lời: "Đúng vậy, Chín thiếu!" Dừng một chút lại nói tiếp: "Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối hữu ích nào khác." Tư Diệc Diễm khẽ nhắm mắt lại, kết quả này nằm trong dự đoán của hắn, chuyện Dương Sùng Quang bất ngờ chết lúc trước, hắn cũng đã điều tra rất lâu cũng không tìm ra nguyên nhân gì, thế lực sau lưng Ninh Thư Thiến che giấu rất sâu. Tư Diệc Diễm im lặng một lúc rồi nói: "Sắp xếp cho con trai của Phó Thiên Dương vào một bệnh viện tốt, còn Phó Thiên Dương thì đưa ông ta vào trung tâm cai nghiện, nếu như ông ta cai nghiện thành công thì thả ông ta đi." Cổ Càng Hàn ngạc nhiên, Chín thiếu là người có thù tất báo thế nhưng lần này lại cho Phó Thiên Dương một con đường sống. Tư Diệc Diễm nhàn nhạt nói: "Tôi tin phật, tôi tin trêи thế gian có nhân quả báo ứng, cô ấy là một người trong trắng thuần khiết, hà tất phải bị dính vào khói bụi trần gian, vì tôi mà gánh lấy hậu quả." Trái Tim của Cổ Càng Hàn bỗng nhiên bị co rứt lại, có chút do dự đổi sang chủ đề khác: "Chín thiếu, tin tức ngài về nước tuy rằng chúng tôi đã cố gắng hết sức phong tỏa, nhưng đêm qua động tĩnh lớn như vậy, phỏng chừng không còn lừa được bao lâu, anh trai muốn tôi nhanh chóng mang ngài về Ý, một khi có nhiều người biết hành tung của ngài, thì sợ tình huống của ngài sẽ càng lúc càng nguy hiểm." Tư Diệc Diễm chậm rãi mở mắt, một động tác đơn giản như vậy nhưng hắn lại làm ra yếu ớt khó khăn: "Bác sĩ nói tôi chừng nào mới có thể bay về Ý?" Trêи khuôn mặt lạnh lùng của Cổ Càng Hàn xuất hiện tia vui mừng, nhanh chóng đáp lời: "Ba ngày sau thì ngài có thể rời đi, từ thủ đô đến Ý mất mười hai tiếng bay, chúng tôi sẽ sắp xếp hộ tá và bác sĩ ở trêи máy bay, chắc không có vấn đề gì đâu." "Được, ba ngày nữa tôi sẽ trở về Ý." Tư Diệc Diễm dường như không còn sức lực để nói thêm bất kỳ câu gì nữa, cảm giác mỏi mệt nặng nề bao phủ lấy người hắn, mi mắt càng ngày càng thấy nặng. ~Hết Chương 105~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]