Chương trước
Chương sau
6 giờ tối, Ôn Hinh Nhã định đi đến Cửu Trọng Thiên vì đã đặt phòng mời mấy người Trình Tử Nghệ, Khâu Dật Phàm, Ngôn Thiều Khanh ăn cơm để chúc mừng Âu Dương Phong thắng kiện. Ông ngoại bảo ông Trương đưa cô đi, nhưng lúc đó ông Trương lại bị đau eo, nên Ôn Hinh Nhã định ra đường lớn để bắt xe.
Hôm nay vận may của Ôn Hinh Nhã khá tốt vừa ra khỏi Mạc gia liền thấy một chiếc taxi chạy trên đường, cô vội vàng chạy lên vẫy tay, tài xế taxi chậm rãi dừng xe bên cạnh cô.
Ôn Hinh Nhã mở cửa bước lên xe, lái xe là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên người toát ra một loại khí chất lịch sự và sạch sẽ, không giống tài xế taxi bình thường một chút nào ngược lại còn giống như một người trí thức.
Sau khi nước Z thành công trong việc tự kiểm tra Olympic, thành phố đã tiến hành đa dạng hóa ngành công nghiệp dịch vụ, cho nên chất lượng của tài xế taxi đã được cải thiện đáng kể, vì vậy cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Cô bé, định đi đâu đây?" Tài xế không nghĩ tới tại nơi này cũng có người bắt xe cho nên hết sức ngạc nhiên.
"Đi Cửu Trọng Thiên!" Ôn Hinh Nhã trả lời.
Tài xế nổ máy xe một cách hết sức ổn định, gần như có thể vượt qua được cả người tài xế có trình độ chuyên nghiệp, trái lại lại làm cho Ôn Hinh Nhã có chút kinh ngạc.
"Sao chú lại đi tìm khách ở bên này?" Ôn Hinh Nhã không để ý hỏi.
"Bên kia là khu biệt thự hầu như nhà nào cũng có xe riêng, vậy nên bình thường sẽ không có ai qua bên này kiếm khách, tôi cũng vậy nhưng hôm nay có chở một vị khách đến đây, lúc quay về vừa lúc gặp phải cháu." Tài xế rất lễ phép trả lời.
Ôn Hinh Nhã thản nhiên gật đầu.
Tài xế kia giống như không phải là người nói nhiều, chỉ chuyên tâm lái xe.
Tháng sáu mặc dù trời đã sẩm tối thế nhưng khí trời còn rất oi bức, trong xe bật điều hòa, cửa sổ xe đóng kín, mặc dù khí lạnh phát ra từ điều hòa rất thoải mái thế nhưng Ôn Hinh Nhã vẫn cảm thấy có chút khó chịu, ban đầu nghĩ đưa tay mở cửa kính xe nhưng thấy tài xế mở điều hòa rồi liền thôi.
Hít mùi hương nhàn nhạt ở trong xe xong một lúc sau Ôn Hinh Nhã cảm thấy có chút buồn ngủ, trong lòng cô đột nhiên dâng lên sự cảnh giác, theo bản năng muốn mở cửa sổ ra thì lúc này mới phát hiện cửa đã bị khóa chặt rồi.
Cô giả vờ bình tĩnh lại ngáp một cái rồi bỏ tay vào trong túi áo: "Chú ơi, mùi hương trong xe này thực sự rất dễ chịu, giống như có tác dụng đặc biệt, chú có thể nói cho cháu biết đây là hương gì mua ở đâu không? Gần đây đúng lúc cháu đang bị mất ngủ, dùng để cải thiện giấc ngủ chắc chắn tốt."
Tài xế kia nhìn tinh thần của Ôn Hinh Nhã có chút mệt mỏi, trong mắt lướt qua một tia mờ ám: "Tôi cũng không biết, là con gái tôi mua nói là mùi hương này rất dễ chịu khách ngồi xa nhất định sẽ thích."
Ôn Hinh Nhã làm như vô tình cho tay vào túi, mặt mang vẻ đáng tiếc nói: "Thật đáng tiếc, cháu thực sự rất thích mùi hương này."
Tài xế cười gượng không trả lời.
Ôn Hinh Nhã lại chau mày hỏi: "Chú à, chú tắt điều hòa đi, cháu thấy trong xe có chút ngột ngạt, muốn mở cửa sổ ra hít thở không khí."
Cô nói như vậy, ánh mắt không dấu vết liếc nhìn về phía tài xế.
Sắc mặt của người tài xế thay đổi, nhìn ra dòng xe cộ đi lại bên ngoài, hồi lâu mới nói: "Cháu gái cố nhịn một chút đi! Bên ngoài rất nóng, mở cửa sổ ra sao thoải mái bằng điều hòa được."
Ôn Hinh Nhã cảm thấy có chút khó thở, bên trong xe mùi hương này không ngừng kích thích thần kinh của cô, làm cho mí mắt cảm giác càng ngày càng nặng, sức lực trên người cũng từng chút từng chút dần mất đi, mùi hương trong xe này lẽ nào là hương Clorofom (*) trong truyền thuyết?
(*) Clorofom: Hay còn gọi là triclometan và mêtyl triclorua, là một thuộc nhóm có 3. Clorofom chủ yếu sử dụng làm chất gây mê. Hơi clorofom ảnh hưởng đến của người bệnh, gây ra chóng mặt, mỏi mệt và ngất.
"Chú à, chú đi nhầm đường rồi, hình như đây không phải đường đi Cửu Trọng Thiên?" Nhìn thấy càng ngày càng ít xe chạy trên đường, cô biết mình đã gặp phải cái gì, cố gắng trấn định lại giả vờ đang rất bình tĩnh, nhưng tay lại làm như vô tình mở cái túi đeo bên người ra.
"Con đường này đúng là đi đến con đường gần Cửu Trọng Thiên, cháu còn nhỏ nên chắc không biết, cháu gái, tôi thấy cháu giống như rất mệt không có tinh thần gì cả, không bằng hãy ngủ một giấc đi lát nữa đến nơi tôi gọi cháu dậy." Tài xế thấy xe cộ trên đường càng ngày càng ít, ứng phó với cô qua loa có vẻ không còn kiên nhẫn nữa rồi, ngữ khí cũng trở nên ác liệt hơn.
Tay Ôn Hinh Nhã đặt trong túi nắm chặt lấy đèn pin điện nhỏ, lúc này xe rẽ vào một đường khác, Ôn Hinh Nhã cố gắng chống đỡ thân thể, rút ra một cái đèn pin nhỏ phòng vệ dùng hết sức quất vào đầu của tài xế.
Tài xế kia bởi vì phải rẽ sang đường nên không thể phân tâm, vẫn chú ý tình hình giao thông, không ngờ cô sẽ hành động như vậy, theo bản năng nghiêng đầu né tránh, thế nhưng vẫn bị đèn pin đập mạnh lên mặt, đau đớn tê dại làm cho hắn trở nên hung bạo ngay lập tức, tay cầm tay lái đột nhiên quay vòng, từ xe phát ra tiếng thắng xe chói tai.
Xe đột nhiên thắng gấp, cả người Ôn Hinh Nhã bổ nhào về phía trước, đau đớn nặng nề giống như có người hung hăng đánh vào đầu cô, đau đớn trong nháy mắt lan ra: "Đau quá.."
"Tiện nhân! Dám đánh tao, xem tao có đánh chết mày không?" Tài xế nhanh như chớp nhào tới ghế lái phụ, một tay túm lấy tóc Ôn Hinh Nhã hung hăng đập đầu cô lên cửa xe.
Máu ở trên cửa kính chảy dọc xuống, cuối cùng tạo thành một dòng máu ghê rợn và quỷ dị, máu đỏ tươi theo gáy cô chảy xuống phía dưới.
Cảm giác đau đớn tột cùng khiến cho những suy nghĩ hỗn độn trong đầu Ôn Hinh Nhã trở nên rõ ràng, cô vươn tay hung hăng nắm lấy hạ bộ (*) của tên tài xế, từ nhỏ cô đã lăn lộn đầu đường xó chợ, cho tới bây giờ cô luôn bảo vệ mình mà không từ thủ đoạn nào, không có gì cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ cả.
(*) hạ bộ: Bộ phận sinh dục nam.
"..."
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của tài xế vang lên ở trong xe, theo bản năng hắn buông Ôn Hinh Nhã ra, hai tay ôm lấy thứ ở giữa hai chân của mình, đau đến sắc mặt xanh tím: "Tiện nhân, mày muốn chết hả!"
Ôn Hinh Nhã bắt lấy cơ hội, vươn người đến chỗ để túi hương ở trước mặt, cầm lên ném về phía tài xế, nhét túi hương vào miệng hắn, đây đúng là hương Clorofom có thể làm cho con người hôn mê.
Đáng tiếc cô đã đánh giá thấp sức mạnh của người đàn ông này, hắn ta dùng một tay nắm chặt cổ tay cô kéo về phía cửa sổ tàn nhẫn đập mạnh, đập mấy cái liền, tay Ôn Hinh Nhã đau đến tê liệt, túi hương liền rơi xuống dưới sàn xe.
"Ông là ai? Tại sao lại bắt tôi?" Bởi vì lúc trước có hít vào một lượng lớn hương Clorofom nên ý thức của Ôn Hinh Nhã càng ngày càng mơ hồ, cô cố gắng chống đỡ ý chí hỏi.
"Tao là ai không phải là điều mày nên biết, xem ra tao đã coi thường mày, không ngờ mày đã hít vào một lượng lớn hương Clorofom rồi mà còn có thể tỉnh táo ra tay với tao." Mặt tài xế âm trầm trở nên vặn vẹo, đâu còn dáng vẻ nhã nhặn, đưa tay nhặt túi hương ở dưới sàn xe lên mở ra bịt lên mũi cô.
Ôn Hinh Nhã theo bản năng ngừng thở, liên tục giãy giụa cúi đầu tránh hít vào mùi hương này.
Tài xế chặn ngang nắm lấy tóc cô kéo xuống, cô bị buộc ngẩng đầu lên, thở hổn hển, hương Clorofom mạnh mẽ kích thích thoáng cái liền xông vào mũi miệng, ý thức của Ôn Hinh Nhã trở nên mơ hồ, cả người liền chìm vào bóng tối.
Trước khi hôn mê, trong nháy mắt trong đầu Ôn Hinh Nhã hiện lên hy vọng, mong Từ Thần Vũ nhận được tin nhắn cô gửi, nhanh chóng đến cứu cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.