Thật vất vả mới đuổi được Hạ Như Nhã đi, Ninh Thư Thiến chống đỡ thân thể vô lực của chính mình đi về phía hậu viện, bước vào phòng Ôn Du Nhã, đưa tay đẩy mạnh cửa, toàn bộ lửa giận giống như trong nháy mắt đã tìm được nơi để phát tiết, nhưng khi nhìn thấy người ở bên trong thì bất ngờ dừng lại, lời chuẩn bị thốt ra trong cổ họng rốt cuộc cũng không nói được một tiếng.
Ôn Nhu Nhã ngồi một mình ở trong phòng, nhìn cây liễu ở ngoài sân, cành liễu phiêu trong gió tuyết, một cơn gió nhẹ thổi qua, tơ liễu giống nhau bay tán loạn! Không khí phiêu lãng, thướt tha mềm mại làm tâm tình của cô ta vơi hơn phân nửa, cứ ngơ ngẩn mà nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, nghĩ tới phận gái liễu yếu đào tơ, lòng như lục bình trôi nổi trên sông, đều giống nhau không có nơi nương tựa, cảm giác bản thân giống như bị giam cầm trong một nhà tù lạnh băng, toàn bộ thế giới chỉ còn có một người là cô ta thôi.
Khuất nhục, tuyệt vọng, thù hận, đau đớn, những cảm giác ấy điên cuồng gặm nhấm trái tim cô ta!
Ngoài những cái này ra, cô ta cũng không hề cảm thụ được một tia ấm áp nào.
Cô ta để trần hai chân, hai tay ôm lấy đầu gối của chính mình ngồi co rúc trong góc phòng, nhìn thoáng qua trông gầy yếu đáng thương giống như một con bướm gãy mất đôi cánh.
Bỗng nhiên có một cái ôm ấm áp bao lấy người cô ta, giống như cả người đều thoát ly khỏi địa ngục giam cầm, cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-thien-kim-ac-ma-tro-ve/1372428/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.