Buổi chiều Ôn Hinh Nhã ngồi trong phòng đọc sách, nghiền ngẫm từng chữ một thể loại văn học cổ điển khiến cô càng đọc càng cảm thấy bực bội, ném quyển sách trên tay lên bàn, nằm trên giường lăn lộn một vòng, sau đó lại bất đắc dĩ cầm quyển sách trên bàn lật xem, nhưng quả thật không có cách nào có thể bình tĩnh lại. Ôn Hinh Nhã ôm chăn bông lăn lộn trên giường một hồi, chợt nghe thấy tiếng đàn như gió thoảng, lập tức thổi bay cơn cáu kỉnh trong cô. Cô nhanh chóng xỏ giày chạy vào trong sân, ngay lập tức liền nhìn thấy Tư Diệc Diễm đang ngồi đánh đàn dưới gốc cây ngô đồng. Lúc trước, cô có đặt một cây đàn piano dưới gốc cây ngô đồng, ngày trước cô thường cùng ông ngoại nói đùa: "Ngô đồng là một loài cây có linh tính, ngồi dưới cây ngô đồng đánh đàn quả thật càng làm tăng thêm vẻ tao nhã và thanh cao!" Vì cây đàn này, mà ông ngoại còn đặc biệt bảo người đem bộ bàn ghế đá dưới cây ngô đồng chuyển sang dưới gốc cây quỳnh hoa, từ đây dưới gốc cây ngô đồng là địa điểm mà cô luyện đàn mỗi ngày. Ông ngoại chỉ nói Tư Diệc Diễm có trình độ cao ở mặt thư pháp và cờ vây, nhưng lại không biết rằng hắn chơi đàn cũng điêu luyện không kém, Ôn Hinh Nhã đột nhiên sinh ra cảm giác thất bại. Tư Diệc Diễm chính là loại người như vậy, sinh ra chính là để đả kích chúng sinh. Bài nhạc cũng đến khúc cuối cùng, Ôn Hinh Nhã giọng điệu mệt mỏi nhìn Tư Diệc Diễm nói: "Người xưa có câu đàn ngọc dễ gây hứng thú, có thể dưỡng thành phong lưu, Tư đại thiếu gia cốt cách thanh tú, tự nhiên còn cần lấy vẻ bề ngoài phong lưu." Tư Diệc Diễm nghe xong lời cô nói, không nhịn được mỉm cười nhẹ đứng lên: "Phong lưu và hào hoa, tất cả đàn ông trên đời này đều có đặc tính đó, tôi tất nhiên cũng không ngoại lệ." Ôn Hinh Nhã trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với cái người da mặt dày này. "Hinh Nhã, em không hiểu đàn ông, đàn ông làm ra vẻ hào hoa phong nhã, phong lưu thú vị, bởi vì điểm này sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của người phụ nữ." Tư Diệc Diễm đi đến trước mặt cô, đôi mắt hẹp dài thanh tú mỹ lệ, nhuộm dần một tia phong lưu lịch sự lại tao nhã, ẩn sâu trong con ngươi tao nhã ấy mang theo một tia hứng thú. "Mẹ Hà và mẹ Khương đều không hiểu gì về dương cầm, anh làm ra những chuyện này cũng tốn công vô ích." Biệt thự Mạc gia rộng như vậy, người có thể bị Tư Diệc Diễm dùng tài đánh đàn để thu hút sự chú ý cũng chỉ có mình cô, hắn muốn dựa vào chuyện này để hấp dẫn ánh mắt của cô nhìn về phía hắn, cô lại cố tình làm bộ nghe không hiểu, dùng mẹ Hà và mẹ Khương để che dấu. Tư Diệc Diễm cười nhẹ tiến lại gần, duỗi tay đem mấy sợi tóc bị gió thổi rơi trên gò má cô vén ra đằng sau tai, cười nhẹ nói: "Hai người bọn họ không hiểu cũng không sao, chỉ cần em hiểu là được." Đầu ngón tay của hắn hơi thô ráp, lướt qua gò má cô khiến cô có chút ngứa ngáy, ngón tay lướt qua vành tai, lỗ tai mỗi lần chạm như đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, cô đoán chắc bây giờ cả hai tai cô đang đỏ bừng đến đáng sợ. Cô nhanh chóng lùi về phía sau một bước nói: "Tôi có việc phải đi ra ngoài, chút nữa anh nhớ chuyển lời lại cho ông ngoại tôi một tiếng." Nói xong liền quay người vội vã chạy đi. Âu Dương Phong đưa Ôn Hinh Nhã đi đến một con hẻm nhỏ, sâu trong con hẻm nhỏ là một ngôi nhà nhỏ có cánh cửa có thể nói là đã hỏng đến mức không thể che chắn được gì nữa. Ôn Hinh Nhã gõ nhẹ vào cửa mấy cái. Một lúc sau, cánh cửa được bên trong mở ra "kẽo kẹt kẽo kẹt", Ôn Hinh Nhã lúc này mới nhìn thấy rõ người đứng bên cạnh cửa, người đàn ông trước mặt này thật sự quá xấu, xấu đến mức không có cách nào hình dung được. Người đàn ông cao khoảng 1 mét 8, khoảng chừng 26 27 tuổi, hốc mắt trũng sâu, mũi hơi vẹo, khóe miệng và môi dưới không phải quá xấu nhưng tổng hợp lại các nét trên gương mặt lại khiến người khác cảm thấy ghê sợ, thật sự là xấu xí không nhìn nổi. Đến lúc này Ôn Hinh Nhã mới biết vì sao một người tài giỏi như vậy lại làm nghề phân tích dữ liệu cho các công ty nhỏ để kiếm tiền sinh sống qua ngày, mặc dù ngoại hình của người đàn ông này xấu xí nhưng đầu óc lại hết sức thông minh, nhưng chỉ sợ dù có tài giỏi đến đâu cũng không có công ty nào muốn tuyển dụng. Ôn Hinh Nhã mỉm cười và đưa tay về phía người đàn ông: "Xin chào, tôi là Ôn Hinh Nhã." Người đàn ông nhìn cô gái trẻ non nớt trước mặt, sự kiện bê bối của cô lúc trước anh ta có xem qua, cô chính là Ôn Hinh Nhã, tay anh ta chợt ướt đẫm mồ hôi, anh ta vô thức lau tay mình vào người rồi mới đưa bàn tay nắm nhẹ tay cô: "Ngôn Thiều Khanh." Hinh Nhã có chút ngạc nhiên, giọng nói của Ngôn Thiều Khanh ngoài ý muốn rất dễ nghe, trong trẻo như tiếng nước chảy, không chứa tạp chất: "Trước đây tôi có nghe Âu Dương Phong nhắc đến anh, cho nên tôi cảm thấy rất hứng thú với năng lực của anh." "Vậy.. Vào trong ngồi đi!" Ngôn Thiều Khanh nhìn thẳng vào mắt Ôn Hinh Nhã, anh ta nghĩ sẽ thấy vẻ khinh thường, ghê tởm và sợ hãi trong mắt cô đối với anh ta. Nhưng phải khiến anh ta thất vọng rồi, từ đầu đến cuối cô nhìn anh ta bằng đôi mắt bình lặng như hồ nước sâu không thấy đáy. Ôn Hinh Nhã có chút vui vẻ đi vào phòng Ngôn Thiều Khanh, phòng không lớn lắm, nhưng lại được sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng, trong phòng có đến bốn, năm chồng sách báo và tạp chí. Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái bếp từ, cùng với một bộ chén đũa, tuy kham khổ mà lại sạch sẽ. Ngôn Thiều Khanh nhìn Ôn Hinh Nhã đứng ở trong phòng, không khỏi có chút thận trọng nói: "Nhà của tôi hơi nhỏ, nếu hai người không chê thì ngồi tạm trên giường đi!" Ôn Hinh Nhã cũng không để bụng, đi tới ngồi xuống mép giường. Ngôn Thiều Khanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, muốn đi rót cho hai người Ôn Hinh Nhã cốc nước, nhưng lại phát hiện trong nhà chỉ có một chiếc cốc anh ta hay dùng: "Tôi sẽ đến cửa hàng tạp hóa phía trước mua cho hai người một ít đồ uống, hai người muốn uống gì?" Ôn Hinh Nhã mỉm cười nhã nhặn nói: "Không cần, tôi tới là để tìm anh chứ không phải tới để tìm đồ uống." Ngôn Thiều Khanh nghe vậy cũng không kiên trì hỏi nữa, bước tới chiếc ghế dựa ôm máy tính xách tay vào trong ngực rồi ngồi xuống ghế: "Tôi không được học hành chính quy, trước mắt tôi đang tự mình tham gia khóa học quản lý kinh doanh của Havard. Hiện tại tôi đang tranh thủ đăng ký một suất tham dự kỳ thi qua mạng ngành Quản lý Kinh doanh của Havard, để lấy bằng tiến sĩ." Nhưng vì kẹt tiền, anh ta đã bỏ lỡ cuộc thi này 5 năm liền! "Tôi nghe Âu Dương Phong nói, anh chính là thiên tài toàn năng, có hiểu biết sâu rộng mọi ngành nghề." Nhìn những cuốn sách trong phòng, Ôn Hinh Nhã đại khái đã hiểu Âu Dương Phong không nói dối cô. Ngôn Thiều Khanh gật đầu nói: "Tuy nói như vậy, nhưng tôi chủ yếu chỉ tập trung vào bất động sản, công nghệ điện tử, những thương hiệu cao cấp, xây dựng và quản lý khách sạn mà thôi." Đôi mắt Ôn Hinh Nhã lóe lên sự kinh ngạc, những ngành nghề này chiếm tới 60% tổng kinh tế trong và ngoài nước, Âu Dương Phong quả nhiên có mắt nhìn người: "Tôi quả nhiên là không tìm nhầm người." "Cô muốn thuê tôi sao?" Ngôn Thiều Khanh sửng sốt, cô có ý gì, muốn thuê anh ta làm việc sao? "Tôi cần một trợ lý riêng, Âu Dương Phong đã giới thiệu anh cho tôi. Tôi muốn biết anh có thể đảm đương công việc này hay không?" Ôn Hinh Nhã không muốn nói nhiều, là người có dã tâm, cho nên mặc kệ lúc nào cô đều cần người mạnh, cô tất nhiên sẽ không bỏ qua cho một nhân tài như vậy. Ngôn Thiều Khanh sửng sốt, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Ôn Hinh Nhã lại thẳng thắn như vậy, không hề ghét bỏ ngoại hình của anh ta: "Mặc dù tôi không có kinh nghiệm ở việc này, nhưng tôi tin rằng tôi có thể đảm nhiệm được." Ôn Hinh Nhã hài lòng, gật đầu nói: "Gần đây tôi có hứng thú với khu bất động sản phía Tây Hoàng, cho nên trong vòng ba ngày anh hãy chuẩn bị bản báo cáo chi tiết và cụ thể về khu đất phía Tây Hoàng ấy cho tôi." Ngôn Thiều Khanh gật đầu: "Cô cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đem đầy đủ tư liệu giao cho cô trong thời gian sớm nhất." Ôn Hinh Nhã hài lòng gật đầu, khu đất phía Tây Hoàng rộng lớn như vậy, trong vòng ba ngày bắt anh ta làm xong bản báo cáo chi tiết về khu đất đó quả thật là đang làm khó anh ta, cô chỉ muốn thử anh ta mà thôi, lớn lên với ngoại hình xấu xí như vậy, sống trong môi trường luôn bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh ghét, cô phải kiểm tra xem anh ta có thực sự đủ tự tin và khả năng để làm công việc trợ lý cho cô hay không mà thôi. "Ngôn Thiều Khanh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Ôn Hinh Nhã một lần nữa vươn tay về phía anh ta, lần này không giống với lần trước có ý đồ dò xét, lần này hoàn toàn là vì kết giao tình bạn. Ngôn Thiều Khanh có cảm giác được người khác tôn trọng, trên mặt cũng nở nụ cười tươi: "Hợp tác vui vẻ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]