Chương trước
Chương sau
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Hinh Nhã vội vàng gọi điện thoại cho Khâu Dật Phàm, ủy thác cho văn phòng luật sư Siêu Phàm kiện tòa soạn báo Thiên Dương cùng mấy tòa soạn báo khác về hành vi phỉ báng, xâm phạm nghiêm trọng quyền lợi cá nhân riêng tư của cô.
Vốn dĩ cô định dùng pháp luật để bảo vệ thanh danh của bản thân, lúc trước cô chưa từng lên tiếng đáp lại, nhưng lại cố tình tỏ ra yếu thế, nhu nhược, khiến những người đó càng thêm không kiêng nể gì, bây giờ cô có thể cho bọn họ một bài học xương máu, như vậy thì cô mới có thể đứng ra bảo vệ thân phận Ôn gia đại tiểu thư của cô, làm cho bọn họ biết Ôn gia đại tiểu thư không phải là một quả hồng mềm mà bọn họ có thể tùy tiện nắn bóp.
Mặc khác, cô cũng muốn nhân cơ hội này kéo Ninh Thư Thiến đứng ở sau lưng Dương Sùng Quang ra, nhưng Dương Sùng Quang lại chết không rõ ràng, Ninh Thư Thiến may mắn tránh được một kiếp.
Cái chết của Dương Sùng Quang đồng thời cũng cho cô một hồi chuông cảnh báo!
Mặc dù cô đã thay đổi cái nhìn về Ninh Thư Thiến rất nhiều lần, nhưng mỗi khi giao thủ với bà ta, cô càng cảm thấy không thể hiểu nổi người phụ nữ này.
Rõ ràng cái chết của Dương Sùng Quang không thể không dính líu đến Ninh Thư Thiến, có thể giết người mà không gây ra tiếng động nào, chứng tỏ có người đứng sau chống lưng cho Ninh Thư Thiến, sự tàn nhẫn độc ác lấy mạng người bằng cách thức ngoan độc như vậy, khiến trong lòng cô nỗi lên từng cơn rung sợ.
Dương Sùng Quang nghiện cờ bạc nặng, sau khi thua tiền liền hướng đến Ninh Thư Thiến tống tiền, giữ một người như vậy lại bên cạnh cũng là một nỗi phiền lớn, nhưng Ninh Thư Thiến cũng không có yêu cầu Dương Sùng Quang làm điều gì trái với pháp luật như giết người, rõ ràng chỉ là yêu cầu Dương Sùng Quang tạo ra chuyện bê bối của cô rồi phân tán ra bên ngoài thôi mà, Ninh Thư Thiến là một người có tâm tư kín đáo như vậy sao có thể vì chuyện nhỏ này mà giết người, nhổ cỏ tận gốc.
Trong chuyện này, khắp nơi đều rất kỳ quái, khiến cô tâm phiền ý loạn! (*)
(*) tâm phiền ý loạn: Suy nghĩ rối ren, trong lòng cảm thấy buồn phiền.
Ôn Hinh Nhã bực bội đi tới bên cửa sổ, thế nhưng lại nhìn thấy Tư Diệc Diễm đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào phòng cô, sau khi nhìn thấy cô thì khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn đi về phía phòng cô, nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, nhẹ nhàng nhảy vào phòng của cô, hành động hết sức gọn gàng lưu loát..
Bỗng nhiên trong đầu Ôn Hinh Nhã hiện lên một ý nghĩ, đây là bệ cửa sổ do nhà thiết kế ngu ngốc nào thiết kế vậy, chỉ cần hai giây là một người đàn ông đã có thể nhảy vào phòng cô. Nếu như lúc cô ngủ say, hắn có mưu đồ gây rối, thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm cho cô sao!
Cô đứng đó suy nghĩ lung tung làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Tư Diệc Diễm, nụ cười trên môi hắn trở nên sâu hơn, trong lòng nổi lên hứng thú trêu chọc cô, hắn chậm rãi đi tới trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích cằm cô, khuôn mặt một chút một chút tiến lại gần, dừng trước môi cô, cười nhẹ nói: "Lần sau đi ngủ nhớ đóng cửa sổ."
Hơi thở của hắn thật gần, cô cơ hồ có thể ngửi được mùi hương của trúc trong veo và tao nhã trên người hắn, dường như hòa cùng với hương thơm thơm mát của hoa Quỳnh Hoa, Ôn Hinh Nhã lùi về phía sau một bước tránh né hắn: "Động tác rất điêu luyện! Tư đại thiếu gia ban đêm lại đến thăm khuê phòng của con gái nhà người khác, cái loại hành vi này là hành vi mà một kẻ đào hoa không biết xấu hổ, không đúng đắn mới có thể làm được. Anh thông minh sáng suốt và tài đức như vậy lại có thể làm ra hành vi như vậy, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được."
Đôi mắt xinh đẹp của Tư Diệc Diễm khẽ híp lại, đẹp đến mức khiến Ôn Hinh Nhã không khỏi cảm thấy ghen tị. Một người đàn ông to lớn như hắn lại có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, khi nhìn người khác, đôi mắt của hắn dường như đang phát sáng như đang tỏa ra những tia sáng lung linh: "Đóa hoa như em thật ra cũng rất có giá trị, nhưng đáng tiếc nó vẫn còn là một nụ hoa."
Cái cảm giác đi đùa giỡn người khác nhưng cuối cùng lại bị người đó đùa giỡn ngược lại là như thế nào? Ôn Hinh Nhã chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu cùng xấu hổ: "Nụ hoa không phải là hoa sao? Anh đây là đang kỳ thị nụ hoa!"
Phi phi phi! Cô đang nói cái gì vậy, cái gì mà nụ hoa với đóa hoa, sao cô lại có thể so sánh mình với nụ hoa chứ, Ôn Hinh Nhã cảm thấy ruột của cô đều xanh cả rồi vì ấm ức và hối hận.
"Ha ha!" Tư Diệc Diễm không nể tình cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp như tiếng đàn, trong trẻo và rõ ràng, trầm lắng, càng nghe càng cảm thấy thanh thoát và đáng nhớ: "Tôi kỳ thị nụ hoa hồi nào?"
Ôn Hinh Nhã nhất thời nghẹn không nói nên lời.
Đôi môi mỏng của Tư Diệc Diễm khẽ cong lên, mang theo vẻ mỹ lệ nhàn nhạt, hắn đột nhiên xoay người cô dựa vào khung cửa sổ rồi đè lên, đôi môi mỏng khẽ in một nụ hôn lên đôi môi cô, nhẹ nhàng cọ xát, đôi môi của cô như những đóa hoa bị tàn phá bởi những hạt mưa to và gió lớn, không! Là nụ hoa.
Cô luôn nghĩ, chắc hắn sẽ không hôn môi! Cho rằng hai đôi môi cọ xát vào nhau mới gọi là hôn môi! Nhưng không nghĩ đến cái này cũng được gọi là hôn môi. (*)
Suy nghĩ miên man, Ôn Hinh Nhã thế nhưng lại quên mất chính mình đang bị Tư Diệc Diễm khi dễ, lại không có đẩy hắn ra!
Lúc sau, Tư Diệc Diễm khẽ đẩy Ôn Hinh Nhã ra rồi ôm lấy cô, hơi thở nóng ấm vang lên ở bên tai cô: "Cái chết của Dương Sùng Quang không đơn giản như vậy, em đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau này hãy cẩn thận hơn!"
Cảm xúc hoang mang xen lẫn bối rối của Ôn Hinh Nhã trong nháy mắt rút đi, gần như vô thức vươn tay đẩy hắn ra, lúc nãy vừa mới hôn cô, lúc này lại đột nhiên nói đến chuyện chính sự, thay đổi đột ngột như vậy khiến Ôn Hinh Nhã trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, trong lòng có chút rối rắm, rốt cuộc có nên tiếp tục dây dưa chất vấn hắn chuyện lúc nãy, hay là cùng hắn nói tiếp chuyện chính sự.
Ngón tay của Tư Diệc Diễm nhẹ nhàng lướt qua chiếc khuyên tai kim cương màu đỏ trên vành tai trái cô, đôi mắt hắn trong nháy mắt trở nên thâm trầm, lạnh nhạt, ngón tay linh hoạt đeo một chiếc khuyên tai dài cổ điển vào vành tai trái của cô. Chiếc khuyên tai dài cứ rủ xuống, đối với thân hình nhỏ nhắn của cô, chiếc khuyên tai phức tạp và tinh tế này khiến cô trở nên thanh lịch và xinh đẹp hơn.
"Đừng tháo nó xuống, khi cần thiết, chiếc khuyên tai này có thể là vật cứu mạng của em." Giọng điệu khi nói lời này của Tư Diệc Diễm lạnh lùng và nghiêm túc hơn bao giờ hết, hơi thở nóng ẩm phun ra bên tai cô, khiến cô có một loại cảm giác trịnh trọng thấu tận xương tủy.
Ôn Hinh Nhã vô ý thức đưa tay sờ vào vành tai mình: "Chiếc khuyên tai này.."
"Đừng hỏi cái gì cả, tôi sẽ không làm em bị thương, hãy tin tưởng tôi!" Tư Diệc Diễm kéo người cô lại gần, hôn lên trán cô, mang theo vẻ quý trọng và cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay không gì có thể sánh được, như thể cô là vật quý giá nhất đối với hắn.
Nghe xong lời hắn nói, trong lòng tràn ngập những câu hỏi của cô cũng phải nuốt xuống bụng, nhìn hắn hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Được.. Tôi tin anh!"
Cô không phải là người không biết tốt xấu, hắn ở đâu cũng quan tâm đến cô nên cô không thể nào làm lơ lời hắn nói được.
"Ừ!" Tư Diệc Diễm nhẹ nhàng đáp, rồi nhảy lên bệ cửa sổ, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Suy nghĩ trong đầu Ôn Hinh Nhã có chút hỗn loạn, theo bản năng ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn chiếc khuyên tai dài phức tạp và tinh xảo, mang theo phong cách hoài cổ và quyến rũ, vừa vặn với vành tai cô như thể chúng được làm đặc biệt chỉ dành riêng cho cô.
Đặc điểm của chiếc khuyên tai này chính là đôi cánh thiên thần màu đen và trắng, được gắn trên dái tai của cô, hai màu trắng đen được dung hợp với nhau, nhưng cũng không kém phần mâu thuẫn khi đặt cạnh nhau, thể hiện ra một loại trang nhã vô song, bên trong ẩn chứa sự kiên cường mạnh mẽ.
Cô không biết nó được làm bằng chất liệu gì nhưng cảm thấy ánh sáng màu trắng toát lên vẻ thánh thiện, đẹp đến chói mắt. Giữa hai cánh thiên thần, là hai sợi dây màu bạc mảnh dài buông thõng xuống, gần chạm đến xương quai xanh của cô, một sợi dài và một sợi ngắn. Ngoài ra trên hai sợi dây màu bạc còn được chạm khắc hai bông hoa xinh đẹp một trắng một đen, toát lên vẻ thanh thoát, nếu như nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy hai bông hoa được chạm khắc đó chính là hoa Quỳnh Hoa, và những hạt nhị nhỏ được chạm khắc hết sức khéo léo chứng tỏ người điêu khắc nó có tay nghề rất cao, những cánh hoa đan xen nhau, sống động như thật, nhìn gần giống như một đàn bướm đang bay lượn, còn khi nhìn từ xa thì giống như những con bướm đang thi nhau nhảy múa, vẻ đẹp lưu luyến đến cực điểm.
Cô chưa bao giờ biết màu đen cũng có thể toát lên những tia sáng xinh đẹp như vậy, càng không biết hoa Quỳnh Hoa màu đen có thể rực rỡ, xinh đẹp động lòng người như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.