Chương trước
Chương sau
Cố Quân Lân chậm rãi đi đến bên cạnh Từ Thần Vũ, một tay đặt giữa lưng ghế và tay kia thì cầm điếu thuốc lá, làn khói xanh lượn lờ bay lên che đi phần lớn biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chỉ để lại đôi mắt phượng thon dài gợi cảm, quyến rũ chết người.
Cố Quân Lân hít một hơi thật sâu rồi từ từ phun ra một vòng khói, hắn rõ ràng là tuổi còn trẻ mà đã làm động tác như đã trải qua thăng trầm của cuộc đời: "Từ Nhị thiếu, cậu nghiêm túc sao?"
Từ Thần Vũ ánh mắt lóe lên, cười nói: "Cái gì mà nghiêm túc hay không nghiêm túc, cậu nói chuyện càng ngày càng không có đầu đuôi."
"Nếu cậu chưa hãm quá sâu, thì tránh ra đi!" Cố Quân Lân biết hắn nghe hiểu, cũng không thèm quan tâm hắn có thừa nhận hay không.
Từ Thần Vũ đột nhiên trầm mặc, ngón tay vô thức xoa nhẹ chiếc khuyên tai ngọc trai nạm kim cương trên vành tai trái, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm đó, cơ thể cô gái nhỏ phát ra mùi hương thơm mát, cùng hơi thở ấm áp, cơ hồ mang theo một sức mạnh khó quên, khắc sâu vào trí nhớ của hắn.
Cố Quân Lân xem như hiểu biểu cảm bối rối trên mặt Từ Thần Vũ là ý loạn tình mê, vội nói: "Người con gái giống như cô ấy, trời sinh đã không tầm thường, nếu như cậu nghiêm túc, thì bây giờ cậu phải nghiêm túc suy nghĩ đến tương lai của chính mình, một là sóng vai đi bên cạnh cô ấy, hai là làm người đàn ông đứng sau lưng làm chỗ dựa cho cô ấy. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì ít nhất hiện tại cậu không xứng với cô ấy, chắc cậu cũng biết rằng, với danh tiếng hiện tại của cậu bây giờ chỉ có làm liên lụy đến cô ấy mà thôi."
Cố Quân Lân nghĩ đến cảnh cô gái lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất xem thường hết mọi thứ, mỗi hành động đều toát lên vẻ ngạo nghễ chỉ điểm giang sơn, đa mưu túc trí (*),cả người đều toát ra ánh sáng chói mắt.
(*) đa mưu túc trí: Lắm mưu kế và đủ tài trí (để ứng phó với tình hình hoặc để thực hiện việc gì).
Từ Thần Vũ sửng sờ đứng ở nói đó thất thần, mấy ngày nay, không phải hắn chưa từng nghĩ tới, chỉ là lời nói thẳng thừng của Cố Quân Lân khiến hắn cảm thấy không cần nghĩ cũng biết.
Buổi tối ngày hôm sau, Từ Thần Vũ đã mơ thấy một giấc mơ! Sức nặng kéo dài như bao tải, như có một tảng đá đè nặng vào tim khiến hắn cảm thấy không thở nổi.
Trong giấc mơ, hắn đi cùng với các anh em công tử bột vào Black Sunday để chơi, nơi hắn gặp Ôn Hinh Nhã lần đầu tiên, Ôn Hinh Nhã trang điểm đậm như sương, phủ một lớp phần dày lên mặt, tóc ngắn nhuộm đến xơ rối, khoác lên người một chiếc áo da cùng váy da đen theo phong cách punk (*),lộ ra vòng eo nhỏ nhắn với làn da trắng hồng, chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ có thể che được phần gốc đùi.
(*) punk: Mình sẽ đính kèm hình ở bên dưới, đại khái là một style mà những người thích dạng rock hay mặc.
Hắn chỉ coi cô như một cô bạn gái mới được thay của một người bạn nào đó, còn âm thầm phỉ nhổ ánh mắt của người bạn đó, trang điệm lòe loẹt đậm như vậy, toàn thân lại toát ra khí tức thối nát, mục nát, vừa nhìn liền biết là hạng con gái đã bị người khác chơi nát.
Lúc sau, tất cả mọi người đều đã uống quá chén, một đám người càng chơi càng không kiêng nể gì, Phương Nguyên Kiệt đột nhiên hướng đến nhân viên phục vụ muốn phấn (ma túy)
Nhờ việc tuyên truyền về tác hại của việc dùng ma túy của nhà nước làm đặc biệt tốt, mặc dù hắn đi chơi chung với đám công tử thiếu gia ăn chơi trác táng nhưng cũng không dám sử dụng loại phấn này! Tuy nhiên, sự việc lại diễn biến sau đó nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, một đám bạn hết lời xúi giục hắn, lúc đó hắn cũng đã uống không ít rượu, đầu óc có chút trì độn, lại bị những người này kích động, nên nghĩ hít một chút chắc sẽ không bị nghiện.
Thời điểm hắn đang chuẩn bị hít, thì có một bàn tay kéo hắn ra khỏi phòng bao, đẩy hắn vào một phòng bao trống bên cạnh, hắn vĩnh viễn nhớ rõ cánh tay trắng trẻo, gầy guộc như da bọc xương, nhưng hình dáng lại xinh đẹp khiến hắn phải kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy người con gái toàn thân mang theo khí tức thối nát ấy đang nhìn hắn một cách châm chọc: "Đúng là một thiếu niên vô tri, không biết trời cao đất rộng, bị người khác tùy tiện kích hai câu liền lấy cuộc đời của chính mình ra mạo hiểm, cậu có biết đó là cái gì không, cậu cho rằng sau khi hít vào liền vui sướng tựa như thiên đàng à?"
Hắn trở nên tức giận vì cảm thấy xấu hổ: "Bà tám chết tiệt này, ai cho cô xen vào chuyện của người khác."
Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, Ôn Hinh Nhã liền nắm lấy tay của hắn: "Chờ thêm mười phút nữa, nếu cậu vẫn quyết định muốn hít thứ độc hại đó thì tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa."
Mười phút sau, cơn nghiện ma túy của cô bắt đầu phát tác, cả người cô đều co quắp đáng thương nằm trên mặt đất, cả cơ thể đều phát run, mồ hôi trên người chảy ròng ròng như nước, sau đó cô như phát điên chạy lung tung trong phòng tìm kiếm đồ, nhìn thấy vật gì đều dùng tay quăng ngã xuống đất, giống như một bà điên.
Cả người hắn bị dọa đến sợ hãi, bên tai tràn ngập tiếng thở dốc của cô, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng la hét kiệt sức, còn có những lời cầu xin mất đi tôn nghiêm.
Cuối cùng, cô cởi bỏ quần áo của mình, và khiêu khích hắn bằng mọi cách có thể, cô liên tục nói: "Cho tôi.. cho tôi.. Tôi muốn.."
Hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lên cơn nghiện của một tên nghiện ma túy, cho nên ngày đó hắn đã bỏ chạy trối chết.
Từ đó về sau, hắn cũng không dám lui tới với bọn công tử thiếu gia ăn chơi đó, thật lâu sau hắn mới nhớ ra hắn vẫn còn nợ cô một lời cảm ơn, hắn đi đến Black Sunday, nhưng lại không tìm thấy cô, hắn cũng không biết tại sao, rõ ràng là chỉ muốn nói lời cảm ơn với cô, nhưng có một nỗi ám ảnh trong lòng khiến hắn nhất định phải tìm thấy cô.
Ba ngày sau, hắn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy cô, lúc ấy cô vừa mới hít ma túy xong, cả người hưng phấn kéo hắn múa hát, hắn nghĩ đến dáng vẻ của cô khi lên cơn nghiện, trong lòng chợt cảm thấy thương cảm.
Đúng vậy, là thương cảm!
Sau đó, hắn biết cô chính là Ôn gia đại tiểu thư, biết cô vì muốn người nhà Ôn gia thừa nhận mà đã nổ lực như thế nào, biết cô bị Hạ Như Nhã cướp đi hết mọi thứ, lại bị so sánh với Hạ Như Nhã đến tuyệt vọng cùng oán hận, biết cô vì muốn người nhà Ôn gia chú ý tới liền cố ý đi uống rượu đánh nhau, nhưng thứ cô nhận lại được chỉ là những lời mắng mỏ, quở trách. Biết cô vì bị người nhà Ôn gia phủ định, không thừa nhận, nên đã chìm vào lòng thù hận, cuối cùng bỏ rơi bản thân, tiến vào trạng thái sa đọa.
Hắn hiểu rõ tất cả sự tuyệt vọng và đau đớn trong cô.
Lúc đó, hắn vì cô mà cảm thấy đau lòng.
Đúng vậy, là đau lòng!
Đau lòng vì cô đã tự hủy đi chính mình, nhưng vẫn không thể cảm hóa được trái tim của người nhà Ôn gia.
Đau lòng vì cô là một cô gái tốt, nhưng lại không được mọi người đoái hoài đến.
Chính sự đau lòng này đã khiến cảm giác thương cảm lúc đầu của hắn dần dần thay đổi.
Tình yêu không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng càng ngày càng sâu!
Hắn đưa chiếc khuyên tai kim cương màu đỏ cho cô, giúp cô cai nghiện, nhìn cô lăn lộn trong đau đớn, lấy dao cắt cổ tay trong tuyệt vọng, quỳ xuống van xin một cách bất cần, hắn so với cô càng mềm yếu hơn, khuất phục trước nỗi đau đớn cùng tuyệt vọng của cô, hắn đã đưa ma túy cho cô.
Hắn đối với cô hết sức dung túng, đem hết tiền tiêu vặt, quần áo hàng hiệu, trang sức quý giá, thậm chí bán luôn sáu chiếc khuyên tai kim cương mà hắn yêu thích nhất để mua ma túy cho cô, hắn còn tìm mọi cách để lừa tiền trong nhà, vay mượn bạn bè, vì cô mà hắn đã đắc tội với tất cả bạn bè của hắn, ngay cả Hàn Mặc Phong cũng trở mặt thành thù, cuối cùng không liên lạc với nhau nữa.
Sau đó, hắn bị người khác báo cáo tội tàng trữ ma túy trái phép, ông nội hắn tuyên bố với người ngoài sẽ trục xuất hắn khỏi Từ gia, ông còn giãi ngũ, không làm trong quân đội nữa, anh hai và ba của hắn vì chuyện này mà thanh danh trong giới chính trị bị ảnh hưởng nặng nề, mẹ hắn cũng bởi vì chuyện này mà tức giận đến nổi phải nhập viện.
Hắn bị kết án ba năm tù.
Hàn Mặc Phong đã đến thăm hắn một lần, và hỏi hắn: "Cậu có cảm thấy hối hận không?"
Hắn lắc đầu: "Không hối hận, cô ấy là một cô gái tốt, sở dĩ rơi xuống tình trạng như ngày hôm nay cũng không phải là điều mà cô ấy nguyện ý muốn, cô ấy rất đáng thương. Thế giới này rộng lớn như thế, nhiều người như thế, nhưng lại không có một ai sẵn lòng quan tâm đến cô ấy."
Hàn Mặc Phong rất thất vọng về hắn, nhưng vẫn nói cho hắn biết, cô vì hắn đã đi đến cục cảnh sát tự thú, nhưng lại bị mẹ kế ngăn cản, nhốt ở trong phòng. Và kể từ ngày hôm đó, Hàn Mặc Phong cũng không tới thăm hắn lần nào nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.