Ôn Hinh Nhã cười như không cười nhìn về phía Hạ Như Nhã: "Ý của em là chị nên ngồi chờ chết sao?"
Hạ Như Nhã ánh mắt rụt rịt, mặt hàm chứa ủy khuất nói: "Em không có ý tứ này, em chỉ là cảm thấy thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, cho nên không cần phải vì mấy cái tin tức nói bóng gió đó mà phân cao thấp."
Nhìn xem nói chuyện rộng lượng uyển chuyển như thế này, Ôn Hinh Nhã còn có thể nói cái gì, chỉ có thể giả vờ hiểu ý, nói: "Em nói cũng đúng, chuyện xảy ra như vậy chị cũng chỉ có thể làm như thế."
Ông cụ Ôn từ trên sô pha đứng lên: "Hinh Nhã, đỡ ông đi dạo hậu viện một chút!"
Ôn Hinh Nhã vui vẻ đứng lên, đỡ cánh tay của ông cụ Ôn rồi rời khỏi phòng khách.
Ôn Hinh Nhã nhìn thấy cây quỳnh hoa ở hậu viện, có lẽ mùa hoa đã tới rồi, cánh hoa trắng tinh như ngọc tô điểm cho cành cây, lại có một loại hoa quỳnh hoa xinh đẹp mỹ lệ ngọc thụ thanh nhã đến vậy.
Ôn Hinh Nhã đỡ ông cụ Ôn tản bộ trong hậu viện: "Ông nội, lúc trước cháu có gửi tới đây vài phương thuốc dược thiện, ông có thường xuyên ăn không?"
Lúc trước thời điểm hỏi Đỗ Nhược Nhược về mấy món dược thiện bồi bổ thân thể, thấy được có mấy phương thuốc về bổi bổ cơ thể, bảo vệ sức khoẻ nên cô cũng có lấy về, gửi cho mẹ Uông, để mẹ Uông có thể giúp ông nội điều dưỡng thân thể.
Thân thể ông nội rất tốt, đời trước thời điểm cô chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-thien-kim-ac-ma-tro-ve/1372398/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.