Editor: Jenny Thảo Ôn Hình Nhã bước chậm trên đường, nhìn đến trạm xe buýt cách mình không xa, cô nghĩ đến kiếp trước, mười lăm năm cô đều ngồi xe buýt công cộng thay đi bộ, từ đời trước đến lúc trọng sinh trở về, cô đã bao lâu rồi không ngồi xe buýt? Ôn Hình Nhã cẩn thận ngẫm nghĩ, thì ra mình đã không đi xe buýt mười năm rồi, kể từ ngày cô được Ôn gia rước về. Cô chầm chậm đi đến trạm xe buýt, quắt tay cho xe tới trạm, rồi cô leo lên. Trên xe có rất nhiều người, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, mùi nước hoa thấp kém trộn lẫn vào nhau làm cho cô cảm thấy không thích ứng được. Cô chọn một nơi ít người rồi đứng yên tại chỗ. Lúc xe bắt đầu lăn bánh, cô không đứng vững theo quán tính ngã về phía trước, may mắn thay cô nắm được tay vịn nên mới không bị té ngã. Lúc này, một người đàn ông có tướng mạo đáng khinh, bỉ ổi hèn mọn hướng tới chỗ Ôn Hinh Nhã đi tới, đứng ở phía sau cô, hai tay nắm lấy lưng ghế, đem cả người cô vây lại trong cánh tay của hắn. Ôn Hinh Nhã chậm rãi quay người lại, cùng người đàn ông đó đối mặt với nhau: "Nếu anh còn dám nghiêng người về phía trước, dựa vào người tôi, thì coi chừng tôi phế đi người anh em của anh." Người đàn ông đó sắc mặt nhất thời tái đi, hô hấp nặng dần, mồ hôi to như hạt đậu trên trán thi nhau trượt xuống phía dưới: "Cô của tôi ơi, đừng! Đừng! Tôi không dám, cô trước tiên đem đồ trong tay bỏ ra đã.." Người đàn ông đó sợ tới mức động cũng không dám động dù chỉ một chút, chậm rãi cúi đầu nhìn cái cây trâm cài tóc ở giữa chân mình, cây trâm cài tóc trong tay Ôn Hình Nhã thập phần bén nhọn, phảng phất chỉ cần cô đâm nhẹ một chút, thì nơi đó của hắn sẽ bị đâm thủng. "Nếu anh còn dám động một cái, tôi liền phế đi tay anh cùng với người anh em của anh." Ôn Hinh Nhã bình tĩnh nhìn hắn, tay vẫn như cũ không nhúc nhích để ở giữa hai chân hắn. Người đàn ông nhìn ra trong mắt cô hiện lên tia lạnh lẽo, mang theo tia lạnh lùng làm người ta có cảm giác lạnh cả sống lưng. Lúc này hắn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô gái này đang nói thật, không phải đang nói giỡn với hắn. Thân thể hắn lập tức mềm nhũn, tay nắm ở lưng ghế cũng tự giác buông lỏng, cả người ngã về phía sau. Lúc này xe buýt thắng gấp, người đàn ông lập tức ngã xuống sàn, cơ thể đụng vào tay cầm làm bằng thiết trên cửa xe. Ánh mắt Ôn Hinh Nhã nhìn chằm chằm vào hắn. Người đàn ông đó sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người hắn đang nằm ở trên sàn lồm cồm bò dậy, đúng lúc này xe buýt tới trạm dừng tiếp theo nên phanh gấp ngừng xe lại, cả người hắn lại té nhào xuống đất. Vừa mới lúc nãy, cảnh tượng hắn hèn mọn bỉ ổi bắt nạt cô gái trẻ dưới tuổi vị thành niên bị mọi người trên xe thấy được, lúc này thấy hắn bị té ngã nhào xuống dưới sàn, mọi người trên xe đều vui sướng khi thấy người gặp họa, sôi nổi cười nhạo hắn. Lúc này cửa xe buýt mở ra, người đàn ông đó liền xấu hổ xuống xe. Ôn Hinh Nhã nhăn mày chọn một chiếc ghế trống kế bên cửa sổ ngồi xuống, thưởng thức phong cảnh ở bên ngoài, gió tháng tư ấm áp thổi tới mặt cô, làm cảm giác không khỏe trong người cô giảm bớt đi một ít. Xe buýt chạy tới trạm cuối, Ôn Hinh Nhã xuống xe, nhìn góc phố quen thuộc trước mắt, cả người cô liền ngây ra! Đi về phía trong con phố, sẽ là nơi mà cô đã từng sinh sống trong suốt mười lăm năm trước khi về Ôn gia. Nhân sinh là như vậy, thật là trùng hợp, cô đi lang thang khắp nơi không có mục tiêu, tùy tiện ngồi vào một chiếc xe buýt, liền có thể trở cô về nơi cô sinh sống lúc ban đầu. Trong lúc này, trong đầu cô bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn trở về nhìn xem chỗ cô đã từng sinh sống. Vừa nghĩ như thế, hai chân cô không tự giác được đi về hướng con hẻm nhỏ kia. Hai bên hẻm nhỏ, những ngôi nhà nhỏ thấp nằm san sát bên nhau, phòng ốc bị hư hại, hai bên chất đống những loại rác rưởi, nơi nơi đều tràn ngập không khí ẩm thấp mốc meo. Thần sắc của Ôn Hinh Nhã trở nên mơ hồ, nhà ở thì tràn ngập mùi chua của những gã đàn ông say mèm đang nôn thốc nôn tháo, lách cách âm thanh của những đồ vật va chạm vào nhau, còn có những tiếng khắc khẩu mắng chửi nhau, phảng phất liền phát hiện mọi thứ đều như ngày hôm qua. Ôn Hinh Nhã nhớ rõ cô đã từng sinh sống ở đây, còn nhớ rõ đôi vợ chồng ác độc đó đã muốn bán cô cho bọn cho vay nặng lãi Ngũ ca, may mắn Ôn gia đã tới nhanh một bước tìm được cô và mang cô về, nếu không cô không biết mình sẽ rơi vào hoàn cảnh nào. Không biết hiện tại đôi vợ chồng ác độc đó đang ở đâu? Ôn Hinh Nhã nhớ lại hồi kiếp trước, sau khi tìm được cô, Ôn gia đã cho hai vợ chồng đó một khoảng tiền, bảo bọn họ không được đem chuyện này nói ra bên ngoài, sau đó liền đưa bọn họ đi, đưa đến nơi nào thì cô cũng không rõ ràng lắm, tại vì tại kiếp trước suốt mười lăm năm, đôi vợ chồng đó cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô. "Âu Dương Phong, lại cho mày thêm ba ngày, nếu sau ba ngày mày không có tiền cho Ngũ ca thì đừng trách bọn tao chặt đi cánh tay này của mày!" Lời nói vừa dứt là một trận tay đấm chân đá và những âm thanh hùng hùng hổ hổ mắng nhau. Ôn Hinh Nhã đi ngang qua thì thấy một đám thanh niên quậy phá tóc đủ màu sắc, quần áo thì lố lăng, trong miệng thì cứ nhắc đi nhắc lại những lời khó nghe, hung hăng đá vào người của một thanh niên khác. Tình trạng như vậy cô đã thấy qua rất nhiều, cũng không cảm thấy hiếm lạ, nhưng mà cái tên Âu Dương Phong lại hấp dẫn đến cô. Cái tên Âu Dương Phong này, không biết có phải hay không là cái tên Âu Dương Phong mà cô có biết tại kiếp trước. "Chúng ta đi!" Trong đó có một thiếu niên mặc nguyên một cây đen hung hăng đá thêm mấy đá vào người Âu Dương Phong, sau đó mang theo những tên thiếu niên còn lại rời đi. Ôn Hinh Nhã từ gốc tối đi ra, chậm rãi đi đến bên người Âu Dương Phong, cô ngồi xổm xuống bên người hắn, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy người hắn: "Người đã chết sao? Tỉnh lại?" Âu Dương Phong bị đánh đến mặt mũi bầm dập, mặt đầy máu, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi, cảm giác có người đẩy hắn, hai mắt từ từ mở ra, liền nhìn thấy một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi xổm trước mặt hắn. Ôn Hinh Nhã thấy người nằm trên mặt đất có thể mở to mắt nhìn mình, cô tỏ ra ngây thơ hỏi: "Anh là Âu Dương Phong?" "Đúng! Tôi là Âu Dương Phong!" Âu Dương Phong cố hết sức từ trên mặt đất bò dậy dựa đến bức tường gần đó, híp lại con mắt đánh giá tiểu cô nương trước mặt. Một tiểu cô nương mặc một chiếc váy trắng dài có giá trị xa xỉ, trên váy thêu hoa văn màu xanh làm nổi bật thêm vẻ tao nhã và cao quý của cô, nhưng không làm mất đi vẻ non nớt của thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi. Nhìn một cái liền biết tiểu cô nương này sống trong vinh hoa phú quý, hắn cảm thấy tò mò tại sao cô lại xuất hiện ở một khu dân nghèo, bẩn thỉu, náo loạn như này. "Anh là thiên tài về tài chính, Âu Dương Phong?" Ôn Hinh Nhã tiếp tục hỏi. Cô nhận ra Âu Dương Phong bởi vì anh là một thiên tài về tài chính, nhưng mà tại kiếp trước cô chưa từng quen biết anh ta, chỉ là thấy anh ta qua những cuốn tạp chí kinh tế. Khi đó anh ta đã sáng lập một công ty đầu tư có mối liên kết với những công ty nước ngoài, là một vị triệu phú trẻ tuổi, tuổi trẻ tài cao, tiền nhiều không đếm xuể, bất động sản thì trải dài từ bắc xuống nam, làm cho nhiều người phải ao ước. Tại kiếp trước cô cũng không có nghiêm túc xem những buổi phỏng vấn hay những bài báo nói về hắn, cho nên đối với cuộc sống của hắn cô cũng không có hiểu biết gì nhiều. Nhưng mà cô từng nghe người ta nói, lúc còn trẻ hắn cùng bạn mở một công ty đầu tư, sau đó bị bạn bè hãm hại, lợi dụng công ty để rửa tiền đen, thân bại danh liệt, bị phán ba năm tù giam. Bởi vì hắn ở trong ngục có biểu hiện tốt cho nên được thả trước một năm thời hạn. Bởi vì hắn từng ngồi tù nên trên hồ sơ ghi có tiền án, cho nên sau khi ra tù công việc cũng không như ý. Xem tình hình hiện tại, thì lúc này chắc hẳn hắn mới vừa ra khỏi tù, tình trạng đang nghèo đói, đang thiếu tiền của người ta. Âu Dương Phong mơ hồ, hai mắt tức khắc trở nên sắc bén: "Cô là ai mà biết thân phận của tôi?" Đúng, hắn từng được gọi là thiên tài khi đang học tập tại một ngôi trường về tài chính ở nước ngoài, mọi người trong trường gọi hắn là thiên tài chứ người bên ngoài cũng không biết đến danh hiệu đó. Sau khi kết thúc khóa học, thì hắn trực tiếp trở về nước, cùng bạn bè mở một công ty về đầu tư quy mô không lớn, không bao lâu liền bị bỏ tù vì công ty dính líu đến vụ án rửa tiền đen. Hắn tự nhiên sẽ không tự luyến đến mức cho rằng danh tiếng của bản thân có thể lan truyền tới trong nước. Ôn Hinh Nhã trên mặt bỗng nhiên nhiễm lên một tầng hưng phấn, ánh mắt của Âu Dương Phong đã nói cho cô biết, hắn chính là Âu Dương Phong mà cô biết ở kiếp trước, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của hắn, thản nhiên nói: "Tôi tự nhiên có cách để biết anh là ai, anh không cần quan tâm!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]