Rất nhanh Ôn Hinh Nhã đã sắp xếp lịch học cầm kỳ thi họa, cơ bản, buổi sáng cô học đàn, trưa học thư pháp, chiều học cờ vây, thời gian còn lại đọc sách, tối thì học chương trình của ba năm trung học, sắp xếp thời gian chặt chẽ phong phú, cảm giác mỗi ngày mình đều trưởng thành, loại nắm chặt tri thức ở trong tay, thật giống với cảm giác nắm giữ được tương lai của mình, làm cô càng mê học, càng học hết mình. Ôn Hinh Nhã ngồi trên ghế dưới gốc hoa Quỳnh nhìn bàn cờ, sau giờ ngọ, ánh chiều tà xuyên thấu qua tán cây, chiếu vào người cô, gió thổi nhè nhẹ, ánh sáng nhỏ nhỏ như tinh linh đang nhảy múa. Làm cho người ta nghĩ đến bốn chữ: " Yên tĩnh thật tốt!" "Hinh Nhã!" Ông cụ Mạc thấp giọng gọi cô. Ôn Hinh Nhã ngẩng đầu lên: "Sao vậy ông ngoại?" Ông cụ Mạc giới thiệu với cô: "Đây là Tư Diệc Diễm, là khách của ông, sẽ ở lại nhà họ Mạc một thời gian ngắn, cũng đã từng theo học ông mấy năm, xem như là một nửa học sinh của ông." Lúc này Ôn Hinh Nhã mới phát hiện có một người đàn ông đứng bên cạnh ông ngoại, khoảng 20 tuổi, thân hình cao lớn, khoảng một mét tám ba, dáng người xuất sắc đứng dưới ánh chiều tà, làm người ta cảm thấy sạch sẽ, tuyệt mỹ, lớn lên lông mày sắc nét, vừa đẹp vừa không kém phần cao ngạo, hai mắt hẹp dài, dường như dưới ánh nắng, càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào hai mắt nóng rực của anh, đủ nóng có thể làm bị thương, nhưng lại vô cùng xinh đẹp rực rỡ, môi mỏng khẽ mím lạnh lùng, có một loại cảm giác khí thế ôn nhuận như ngọc nhưng lại lạnh lùng như băng. Một người đàn ông vô cùng xuất sắc, có đủ thanh, ngạo, đạm, lạnh! Con ngươi của Ôn Hinh Nhả rụt lại, vươn tay về phía anh: "Chào anh Tư, tôi là Ôn Hinh Nhã, về sau xin giúp đỡ nhiều hơn." Miệng nói như vậy, nhưng Ôn Hinh Nhã lại không muốn trêu chọc anh, khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, làm cô cảm thấy nguy hiểm, giống như có thứ gì đó thoát ra khỏi người cô, làm cô không thể khống chế được, không biết nó phát triển như thế nào, cô rất không thích cảm giác này. Tư Diệc Diễm, cô cố gắng tìm tòi cái tên này trong trí nhớ kiếp trước, xác định cái tên này không xuất hiện trong thế giới của cô, cho nên, với người này, cô không biết nên chọn thái độ gần gũi hay xa cách. Trên môi Tư Diệc Diễm nở nụ cười, đưa tay nắm chặt tay Ôn Hinh Nhã: "Chào em, cô cả nhà họ Ôn, tai nghe không bằng mắt thấy." Ôn Hinh Nhã hơi nhíu mày, tại sao mấy chữ "Cô cả nhà họ Ôn" này được anh nói ra, lại làm cho người ta có cảm giác phải suy nghĩ, là ảo giác của cô sao? Giọng điệu của anh, giống như nhận biết cô. "Hinh Nhã, Diệc Diễm rất có tài về cờ, nếu cháu không hiểu chỗ nào có thể hỏi cậu ta." Ông cụ Mạc hơi nhíu mày nhìn thái độ của hai người, làm ông có cảm giác không thể nào chen chân vào được. Ôn Hinh Nhã gật đầu: "Đã biết, ông ngoại!" Như vậy cũng không thèm liếc anh một cái, trong mắt của Tư Diệc Diễm hiện lên một vòng mát lạnh. Ôn Hinh Nhã nhìn lướt qua Tư Diệc Diễm, thấy anh khẽ nhíu mày sắc bén, môi mỏng mím nhẹ, anh chỉ đứng ở đó, cũng đã ưu nhã cao quý, làm người ta có cảm giác anh đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống thiên hạ. Ôn Hinh Nhã nhíu mày, một nhân vật như vậy, cả hai kiếp cô đều chưa thấy, anh thật sự là học sinh của ông ngoại sao? Nhân vật như vậy, cho dù thế nào cũng có thể khống chế một phương, sao lại đến nhà ông ngoại ở? Rốt cuộc anh có mục đích gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]