Đi dạo một lúc như vậy, Ninh Thư Thiến dẫn Ôn Hinh Nhã vào một tiệm cơm Tây để ăn, ánh mắt Ôn Hinh Nhã mang theo tia trào phúng, buổi sáng không làm cô xấu mặt, hiện tại lại tới nữa? 
Nhìn dao dĩa và một phần bò bít tết chín bảy phần trước mặt, Ôn Hinh Nhã cười tươi nhìn Hạ Như Nhã nói: “Như Nhã, tôi vừa mới trở lại nhà họ Ôn, chưa biết dùng dao dĩa, cô có thể cắt bò bít tết hộ tôi không?” 
Mặc kệ là khi nào Hạ Như Nhã đều phải biểu hiện mình dịu dàng lương thiện, tất nhiên sẽ không từ chối cô. 
Sắc mặt Hạ Như Nhã hơi cứng lại, sau đó mới mỉm cười nói: “Được!” 
Tay cầm dao của Ninh Thư Thiến hơi dùng sức, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, lại cảm thấy ánh mắt cô sáng người và rực rỡ, dường như cảm giác được ánh mắt bà ta, cô hơi nghiêng đầu nhìn bà ta, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo làm lòng người run sợ. 
Ánh mắt Ninh Thư Thiến co rụt lại, sao một thiếu nữ mười lăm tuổi lại có được ánh mắt đáng sợ như vậy, nhất định là mình nhìn lầm, nghĩ như vậy bà ta liền lẳng lặng liếc nhìn, quả nhiên lúc này Ôn Hinh Nhã cầm dao dĩa học động tác cắt bò bít tết của Hạ Như Nhã, vậy mà học còn ra hình ra dáng 
Trong mắt Ôn Du Nhã toàn là khinh thường và châm chọc: “Đường đường là cô chủ nhà họ Ôn, vậy mà đến cắt bò bít tết cũng không biết, đến lễ nghi ăn cơm Tây cũng không hiểu, thật là vô cùng tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-thien-kim-ac-ma-tro-ve/1372344/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.