“Đứa nhà nghèo thì sao? Phiền cô lo sao? Cô cũng không phải mẹ tôi, cũng không phải bố tôi, có tư cách gì quản tôi?” Cố Ninh bị chọc giận đến tức cười, Trần Tử Dao nghĩ bản bản thân mình quá tốt đẹp rồi! “Cô...” đáp trả sắc bén như thế làm Trần Tử Dao tức giận không nói nên lời. 
Đúng vậy, Trần Tử Dao không phải bố mẹ Cố Ninh, căn bản không có tư cách gì quản cô cả. Cho nên những người xung quanh nhìn Trần Tử Dao với ánh mắt khinh bỉ, cho rằng cô ta bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác. 
Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người Trần Tử Dao càng tức giận. 
Cô ta cũng biết mình chẳng phải bố mẹ Cố Ninh, không có tư cách xen vào chuyện của cô. Nhưng cô ta đã quen với việc Cố Ning nhẫn nhục chịu đựng rồi, nay không có cách nào chấp nhận được việc Cố Ninh phản bác lại cô ta. 
Cho dù biết mình đuối lí nhưng Trần Tử Dao không định cho qua chuyện, đầu óc xoay chuyển, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc, nhìn Cố Ninh cười giễu cợt: “A! Cố Ninh, cô có bố sao? Mẹ cô chẳng qua chỉ là một người đàn bà chưa chồng đã có con, không biết liêm sỉ mà thôi, cô chính là đồ con hoang...” 
“Bốp.” 
Trần Tử Dao chưa dứt lời đã bị một cái tát cắt ngang, hơn nữa cái tát này không nhẹ, mặt lập tức sưng đỏ, có thể còn mạnh hơn so với lúc tát Thiệu Phỉ Phỉ. 
Bởi vì so với Thiệu Phỉ Phỉ, lời này của Trần Tử Dao càng chọc giận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-nu-hoc-ba-dai-chien-thuong-truong/4410421/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.