Cố Ninh không có lập tức hành động, mà là quan sát, chờ cơ hội.
Vì súng của nghi phạm vẫn luôn chĩa về phía bác sĩ, hơn nữa khoảng cách lại gần, nếu cô không chắc chắn về việc hạ gục nghi phạm trong một cú đột kích, ngược lại làm hắn kinh động nổ súng, vậy thì không tốt.
Cố Ninh nhìn một vòng hoàn cảnh sân thượng, bên phải lối ra có một đống đồ linh tinh, có thể che thân thể của Cố Ninh, giúp Cố Ninh có thể đến gần đối phương hơn.
“Dương Hạo, anh, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Nữ bác sĩ bị súng chĩa vào đầu run rẩy hỏi.
“Hừ! Tôi muốn cái gì?” Nghi phạm cũng là Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, sau đó, hai con mắt lộ ra sự hung ác, tức giận nói: “An Thiến, tôi thành ra như vậy là do cô! Cô nói tôi muốn thế nào? Tôi bị đuổi khỏi bệnh viện, vợ của tôi cũng chạy trốn theo người khác, là cô, tất cả là do cô…”
Nói đến đây, An Thiến tự mình cảm thấy đau lòng, theo bản năng phản bác: “Đó là do anh đã cư xử không tốt, là một bác sĩ, lại không có y đức. Anh ích kỉ nhận phong bao của người nhà bệnh nhân, coi thường tính mạng con người, tôi chỉ cứu người thôi.”
“Câm miệng, đó là chuyện của tôi, cô căn bản không có quyền quản.” Dương Hạo tức giận nói, nắm chặt khẩu súng trong tay, lạnh lùng nói: “Bây giờ lập tức cho người gửi vào tài khoản của tôi 500 vạn, bằng không đừng trách tôi nổ súng.”
An Thiến sợ hãi run lên, nuốt nước miếng, run rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-nu-hoc-ba-dai-chien-thuong-truong/4410388/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.