Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, đột nhiên bật cười, nói:
- Em trai, cậu nghĩ tôi là ai mà thích đến thì đến, thích gọi về là gọi về vậy? Đừng có ngạo mạn như thế, tôi là chị cậu, không phải con chó của cậu. Muốn tôi về Rostchild, dựa vào cái gì chứ?
Adelric nhướn mày, rất tự tin đáp:
- Dựa vào việc tôi có thể giúp chị đạt được điều chị muốn, chẳng hạn như... giúp Âu Dương Vô Thần tỉnh lại?
Nụ cười trên môi Âu Dương Thiên Thiên dần thu lại, cô nheo mắt, nhìn người đàn ông trước mặt nghiêm túc hơn hẳn. Cậu ta... không đơn giản chỉ là biết Âu Dương Vô Thần còn sống.
Bảo mật của lão đại vô cùng chắc chắn, bao năm qua đến Bush cũng không thể truy ra tung tích, thế mà Adelric lại biết được, còn gần như là biết rất chính xác. Quả nhiên là Rostchild, cô đánh giá thấp khả năng của gia tộc mạnh nhất thế giới ngầm rồi.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô quay người, chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình, khoanh tay tựa lưng vào ghế, lên tiếng:
- Thú vị đấy, nói thử tôi nghe xem, cậu có cách gì?
Người đàn ông theo tầm mắt của cô, khóe môi lộ ra sự chế giễu:
- Bây giờ đối với chị, Âu Dương Vô Thần mới là quan trọng nhất đúng không? Chị vì anh ta thay đổi mình, cũng vì anh ta xem nhẹ tất cả mọi thứ, bao gồm cả tôi? Cả cha?
"...."
Âu Dương Thiên Thiên không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn anh. Thấy vậy, Adelric lại nói:
- Những chuyện của tôi, chị không muốn nghe dù chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1499036/chuong-885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.