- Cậu... cậu đang nói bậy bạ gì vậy? - Mã Nhược Anh không khỏi sững sốt, đơ người lên tiếng.
Cô không phải con gái ruột của Cadira? Tại sao? Không thể nào!
Adelric chớp mắt nghiêm túc, đáp:
- Tôi không nói bậy, đây là sự thật. Ba tôi chưa bao giờ động vào người phụ nữ nào khác ngoài mẹ tôi, vậy nên ông ấy cũng không có bất kì người con nào ngoài tôi và Âu Dương Thiên Thiên.
Mã Nhược Anh lắc đầu, theo bản năng chối bỏ:
- Không thể nào, sao có chuyện đó được? Cậu nói dối, nếu tôi không phải con gái của Cadira thì tại sao Rostchild năm lần bảy lượt muốn giết tôi? Nếu tôi không mang dòng máu này thì tại sao...
- Tôi chưa bao giờ phủ định dòng máu trên người cô, Mã Nhược Anh, nó đúng là thuộc về Rostchild, nhưng không phải của ba tôi, mà là của một người khác. - Adelric cắt ngang lời cô gái, kiên định nói.
- Cô đã từng nghĩ về việc này một cách khách quan chưa Mã Nhược Anh? Hay là vì bị lòng hận thù che mắt nên cô không nhìn ra được lỗ hổng? Tại sao Rostchild lại muốn truy giết cô đến tận cùng? Tại sao Rostchild lại thiêu sống Mã gia? Chỉ vì cô là con gái thôi sao? Không phải, mạng cô không đáng giá như vậy đâu.
Đúng thế, Mã Nhược Anh chỉ là một đứa con gái, trong mắt Rostchild cô cùng lắm chỉ là một vết bẩn, có rất nhiều cách để xóa đi vết bẩn ấy, giết chết chỉ là phương pháp nhanh nhất mà thôi, nhưng tại sao... gia tộc ấy vẫn truy đuổi cô đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1499013/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.