Mary FirstFlo đứng thẳng lưng, hai tay chắp ra sau, tư thế kiêu ngạo của quý tộc khiến bà không giống với những người phụ nữ bình thường. Hướng mắt nhìn phía bầu trời xa xăm, bà ta vừa tận hưởng cảnh hoàng hôn xuống núi, vừa nói:
- Ta không biết ngươi còn nhớ chỗ này hay không, nhưng ngươi đã từng đến đây một lần rồi. Hình như lúc đó, cũng là vào một buổi chiều tà thế này.
Âu Dương Thiên Thiên vẫn ngồi im một chỗ, cô liếc mắt nhìn theo hướng của bà ta, bây giờ mới biết nơi mình đang ngồi thì ra là ở trên một ngọn đồi rất cao, phía trước còn đối diện với biển. Không... không phải biển, nó giống vực thẳm hơn. Cô có thể nhìn thấy cảnh mặt trời đi xuống nhưng không thể nhìn thấy được điểm kết thúc, vực thẳm này... chắc hẳn rất sâu.
Có lẽ bởi vì ngọn đồi này quá cao nên không khí cũng loãng hơn, lạnh hơn, gió liên tục thổi nhưng không mang theo mùi nước biển, mà mang theo những mùi hương kì lạ, có lẫn tạp chất nên cô không thể đoán ra được mùi nào nhất định.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, chậm rãi đáp:
- Làm sao tôi có thể quên được, nơi này... là do bà bắt ép tôi cùng mẹ đến mà.
Mary nhướn mày, tỏ vẻ bất ngờ với lời nói của cô:
- Ngươi có trí nhớ tốt thật, ta thậm chí còn không nhớ lúc đó là ta dùng vũ lực ép các ngươi đến đây nữa.
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi chế giễu, nói tiếp:
- Tôi không những nhớ được điều đó, mà còn nhớ được những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1499007/chuong-856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.