Lữ Uyển Thành kéo Bạch Oa Oa ra khỏi nhà hàng, đứng vào trong thang máy, anh dứt khoát nhấn vào nút số một. Cánh cửa khép lại, bên trong chỉ có hai người, Bạch Oa Oa lặng lẽ rút ra, xoa xoa cổ tay có chút đau của mình, đồng thời lên tiếng:
- Cảm ơn anh, nhưng lúc nãy anh không cần can thiệp đâu, tôi có thể tự giải quyết được người đó.
Lữ Uyển Thành đứng nghiêm chỉnh, chớp mắt nói:
- Tự giải quyết được của cô là muốn dùng bạo lực giống như lần trước sao?
Bạch Oa Oa mím môi, nhớ lại ngày hôm đó, cô đảo mắt hỏi:
- Không phải anh cũng mới vừa dùng bạo lực ư?
Người đàn ông tỏa ra khí tức trầm tĩnh, chậm rãi giải thích:
- Tôi chỉ khống chế ông ta, chứ không muốn đánh.
"..."
Bạch Oa Oa cạn lời, chẹp miệng đáp:
- Sao cũng được. Dù thế nào thì Mỹ cũng không giống Trung Quốc, đánh người một chút không đến mức phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Bạch Oa Oa vặn cổ tay một vòng, bây giờ mới phát hiện mình vẫn còn cầm chiếc túi đựng áo vest của lão già Justin đó, cô bất giác thở hắt một hơi.
Điên thật, cô không muốn gặp lại ông ta nữa. Cái này có lẽ phải nhờ đến chuyển phát thôi. Mà còn... để lão già ở nhà hàng đó không biết có xảy ra chuyện gì không? Hi vọng sau khi tỉnh lại ông ta sẽ không nhớ gì, bằng không cô sẽ có buổi "gặp mặt" với tổng giám đốc.
Mới vào làm không lẽ bị đuổi ngay thì....
Bạch Oa Oa nghĩ đến đây, cô vô thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498975/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.