Kỳ Ân nghe tiếng động liền biết chuyện gì đã xảy ra, cô hít vào một hơi sâu, nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt nói:
- Không sao đâu, là chuyện tôi tiên đoán được, cậu về đi.
Lữ Uyển Thành nhíu chặt mày, lơ mơ đáp:
- Hả? Chuyện gì cô tiên đoán được cơ?
Kỳ Ân lắc đầu, đưa tay xô đẩy anh ta về phía thang máy:
- Được rồi, nằm trong tầm kiểm soát hết, cậu mau về đi, nhanh lên.
Lữ Uyển Thành bị người phụ nữ dồn ép đến mức không thể không đi, cuối cùng đành phải bước vào trong thang máy, mang theo nỗi nghi ngờ rời khỏi đó.
Kỳ Ân thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ. Haizz, đây chính là lí do cô sẽ đưa thuốc vào ngày mai chứ không phải bây giờ đó. Bên trong căn phòng ấy đang là một "trận đại hồng thủy" của một hủ giấm chua ủ ngàn năm, cô mà vào thì chẳng khác nào tự sát? Vậy nên, bên ngoài lập đàn phù hộ cho Nhị tiểu thư bình an là tốt rồi, không nên dấn thân vào, mất công... rước họa vào người.
=====================================
Ở bên trong căn phòng....
Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt khi nhìn thấy chiếc túi trên bàn không cánh mà bay với tốc độ ánh sáng đến bên tường, cô mở to mắt nhìn người đàn ông vừa ném nó đi, lớn tiếng hỏi:
- Vô Thần, anh làm cái gì vậy?
Âu Dương Vô Thần mặt mũi hầm hừ nhìn cô, cau có đáp:
- Thứ rác rưởi, anh không muốn nhìn thấy nó.
Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau lại, cô vứt chiếc khăn xuống đất, lên tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498960/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.