Âm giọng quen thuộc truyền đến, không cần suy nghĩ Âu Dương Vô Thần cũng đoán ra được đó là của ai, anh thở ra một hơi, lạnh nhạt nói:
- Đưa nó cho Kỳ Ân đi, cậu không cần lên đây đâu.
Lữ Uyển Thành nghe thấy, tỏ vẻ tủi thân đáp:
- Boss à, anh có cần tuyệt tình vậy không? Tôi đã đi một đoạn đường xa đến đây đấy.
Âu Dương Vô Thần nhếch môi cười nhạt, lên tiếng:
- Thì sao? Cũng đâu phải tôi bảo cậu đích thân mang đến. Đưa nó cho Kỳ Ân đi, cô ấy sẽ biết phải làm gì.
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần không một câu thừa nào ngắt máy, Lữ Uyển Thành với âm thanh "tít tít" kéo dài đành tắt điện thoại trong thất vọng. Thở ra vài hơi bất đắc dĩ, anh bấm một dãy số, sau đó gọi đi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, cùng với giọng nói của người phụ nữ:
- Alo, Lữ Uyển Thành, cậu gọi tôi có việc gì vậy?
Người đàn ông nghe câu hỏi của cô liền khóc một tràng dài, trông vô cùng thương cảm:
- Huhu, Kỳ Ân, tôi bị ông chủ bỏ rơi rồi!!
"...."
Kỳ Ân cau mày, cô gỡ điện thoại ra, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, đúng là số của Lữ Uyển Thành rồi. Nhưng mà cậu ta đang nói cái gì vậy? Cô nghe không hiểu cái mô tê gì cả.
- Tại sao cậu chủ lại bỏ rơi cậu? Hiện giờ cậu đang ở đâu?
Người đàn ông mếu máo khuôn mặt, đáp:
- Tôi đang ở dưới sảnh khách sạn PJH, nếu cô muốn cứu vớt tâm hồn đang tổn thương của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498955/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.