Chương trước
Chương sau
Mã Nhược Anh đang ăn sáng tại nhà riêng của mình, lúc này người hầu chạy vào, đưa cho cô chiếc điện thoại và nói:
- Tiểu thư, là cuộc gọi có số hiệu từ Đức.
Mã Nhược Anh liếc mắt nhìn sang, nghe thấy thì cầm lấy điện thoại, áp vào tai lên tiếng:
- Là ai vậy?
Từ bên kia, nhanh chóng truyền đến lời đáp:
- Đại tiểu thư, là tôi.
Thanh giọng quen thuộc vang lên, lọt vào màng nhĩ của Mã Nhược Anh, khiến cô thả nĩa trên tay xuống.
Ánh mắt chợt thay đổi, cô hỏi với giọng nghiêm túc:
- Alex, có chuyện gì?
- Đại tiểu thư, gia chủ của gia tộc Rostchild hiện đang ở trên một chiếc máy bay, hướng đích đến là Mỹ.
Mã Nhược Anh nghe xong, ánh mắt có sự chuyển biến rõ rệt, cô nói thêm hai câu với người tên Alex đó rồi đột nhiên tắt máy, quay sang nhìn người hầu bên cạnh, lên tiếng:
- Chuẩn bị chuyên cơ riêng cho tôi.
Nữ hầu nghe thấy, ngay lập tức cúi đầu đáp:
- Vâng!
Dứt lời, liền quay người bước vội đi.
Mã Nhược Anh nhìn chiếc điện thoại trên tay, cô xoay mặt sau của nó lại, tháo lớp vỏ pin, rồi nhanh như chớp rút chiếc sim ra ngoài, sau đó thả vào trong ly nước lọc bên cạnh. Đứng dậy rời ghế, cô tùy tiện vứt chiếc điện thoại vào sọt rác.
======================== Trở lại với căn nhà của Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên tỉnh dậy không quá lâu sau đó, cô bị ánh nắng hắt vào mắt, nên ấn đường có chút nhức mỏi, liền mở mắt ra.
Cảm nhận được trên tai mình hơi nặng, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn ra sau, phát hiện người đàn ông đang sờ vành tai của mình.
Thấy cô cử động, Âu Dương Vô Thần liền lên tiếng trước:
- Dậy rồi sao? Có khó chịu chỗ nào không?
Âu Dương Thiên Thiên nhúc nhích thân thể, cô gật nhẹ đầu, đáp:
- Một chút, phía dưới..
Âu Dương Vô Thần nghe vậy, liền luồn tay vào trong chăn, lướt xuống hông cô, nhẹ nhàng xoa xoa, vừa xoa vừa hỏi:
- Ở đây sao?
Âu Dương Thiên Thiên lơ mơ gật đầu, hừ giọng mũi trả lời: - Ừm...
Âu Dương Vô Thần thấy thế, liền ra sức xoa bóp cho hông cô thoải mái. Anh liếc mắt, thuận tiện hỏi:
- Hình xăm đằng sau tai em... là em xăm lên sao?
Âu Dương Thiên Thiên nhắm nửa mắt, nhỏ giọng nói:
- Hình xăm? Hình xăm nào vậy?
- Là hình lông vũ, phía sau mang tai em. - Người đàn ông chậm rãi trả lời.
Nghe thấy, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đáp:
- Có sao?
Âu Dương Vô Thần gật đầu, hỏi tiếp:
- Ừm, là em xem lên à?
Lần này người con gái lắc đầu, nói:
- Không biết, không nhớ nữa. Em không để ý chỗ đó lắm.
Nghe xong cây trả lời của cô, Âu Dương Vô Thần im lặng một lúc sau mới lên tiếng:
- Thiên Thiên, em có biết lông vũ có ý nghĩa gì không? Nó tượng trưng cho quyền lực lớn đến mức vô hạn đấy, trên thế giới này... không mấy người biết xăm lông vũ đâu.
- Hơn nữa, hình xăm trên tai em là lông vũ tuyệt sắc, để có thể xăm được thứ tỉ mỉ đến từng chi tiết này, phải có quyền lực rất lớn mới có thể mời được người đủ sức và đủ năng lực xăm nó. Chỉ có quyền thế là không đủ....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.