Âu Dương Chấn Đông nghiến răng, cố chấp lên tiếng:
- Ba không muốn mất mẹ con.
- Nhưng ba đã mất bà ấy rồi. - Âu Dương Thiên Thiên không ngần ngại đáp trả, cô mím môi, nói:
- Chuyện của mẹ chỉ là một tai nạn mà thôi, thời gian trôi qua đã lâu, thay vì cứ chìm đắm trong thù hận, tại sao ba không lựa chọn vứt bỏ nó?
- Ba à, dù tình yêu trong mắt ba như thế nào, con đều không muốn vì nó mà ba trở nên cực đoan hơn nữa. Bởi lẽ nếu như vậy, thì chẳng khác nào chính mẹ con đã vô tình khiến ba trở thành một người tàn nhẫn. Dừng lại thôi ba, cho mọi thứ trở về ban đầu đi. Cả ba, con và cả Bạc Tuyết Cơ nữa.
- Bây giờ bà ta đã mất đi một đứa con gái rồi, ba đừng tàn nhẫn ép bà ta đến bước đường cùng. Nếu có dù chỉ một chút cảm tình nhiều năm qua, xin ba hãy cho bà ấy một ân huệ, trở thành Nhị phu nhân của Âu Dương gia, còn không....hãy cho bà ấy một lối thoát. Đừng tiếp tục dày vò nhau nữa.
Âu Dương Chấn Đông nghe thấy, ông cắn môi, ánh mắt rưng rưng nhìn cô gái không chịu đáp lại, thật giống như không can tâm làm theo lời cô.
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, cô rút từ trong người ra một vật nhỏ màu đen, rồi tiến gần đến đặt xuống giường của Âu Dương Chấn Đông, nói:
- Đây là thứ con vốn muốn cho ba xem lúc trước, trong đó là tất cả những gì con có về Âu Dương Hạ Mạt. Những chuyện mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498883/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.