Âu Dương Vô Thần nhận lấy ly nước từ tay Âu Dương Thiên Thiên, anh đảo mắt, lắp bắp đáp:
- Không.... không sao. Chỉ là trong cháo có ớt, nên... sặc..
Mã Nhược Anh nhướn mày, dĩ nhiên không tin vào điều vô lý này, cô liếc nhìn nét mặt anh ta, vài giây sau thì nói:
- Sặc vì thức ăn... hay là vì thứ khác cũng chưa biết chừng.
Âu Dương Vô Thần nghe những lời của người phụ nữ, anh liếc mắt nhìn cô, ho khan vài tiếng. Mã Nhược Anh nhếch môi, lên tiếng chễ giễu:
- Tôi hiểu rõ cậu quá mà, đừng tưởng cậu nghĩ trong đầu thì tôi không biết. Nhưng Vô Thần, trong sáng lên một chút đi, em ấy còn chưa khỏi hẳn bệnh, hiện tại làm việc đó là không được.
Âu Dương Vô Thần cầm khăn lau miệng mình, anh chề môi, ngập ngừng trả lời:
- Thì tôi cũng chưa làm gì mà....
Đâu thể trách anh được chứ, đột nhiên được người phụ nữ mình yêu thể hiện tình cảm nồng nhiệt như vậy, không trách sẽ nghĩ đến những việc.... "thân mật" hơn một chút.
Anh cũng không phải hòa thượng, bảo không nổi phản ứng khi hôn Âu Dương Thiên Thiên ư? Có đấy!!!!
Âu Dương Thiên Thiên ngồi một bên, nhất thời không hiểu hai người đang nói chuyện gì. Cô đánh mắt qua Mã Nhược Anh, ngây thở hỏi:
- Cái gì không được thế ạ?
Người phụ nữ dời tầm nhìn sang cô, mỉm cười lắc đầu, đáp:
- Không có gì. Em còn nhỏ, chưa hiểu được đâu.
Dứt lời, như nhớ ra mục đích mình tới đây, cô liền đưa tập bìa trong tay mình ra, nói: - À
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498868/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.