"Âu Dương Thiên Thiên...."
"Âu Dương Thiên Thiên...."
"Âu Dương Thiên Thiên...."
Trong những tiếng gọi xa xăm, đôi mắt người con gái đột nhiên động đậy, sau đó vài giây.... mi mắt chợt nhấc lên....
Chớp đôi con ngươi trong suốt nhìn những thứ trước mặt, cô gái chỉ thấy một trần nhà màu trắng toát lạnh lẽo. Hơi cau mày lại, cô đảo khóe mắt, liếc nhìn sang bên cạnh.
Đúng lúc này, đột nhiên có hai khuôn mặt lọt vào tầm mắt. Eira và Sherry há miệng, đồng thanh lên tiếng:
- Nhị tiểu thư, cô tỉnh lại rồi!
Vừa dứt lời, Eira bỗng vỗ tay Sherry, nhanh chóng nói:
- Mau đi báo cho cậu chủ, mau lên.
Sherry nghe thấy, ngay lập tức gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cứng nhắc cử động thân thể, cô rướn người, dường như muốn ngồi dậy.
Eira biết được điều này, cô liền vươn tay ra, giúp Âu Dương Thiên Thiên, để cô dựa lưng vào thành giường.
Từ ngực truyền đến một cơn đau nhói, Âu Dương Thiên Thiên vô thức đưa tay đặt lên xoa ngực mình, nét mặt nhăn lại. Eira thấy thế, liền lên tiếng:
- Nhị tiểu thư, đừng cử động nhiều quá, vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, nên từ từ thôi.
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, đáp:
- Không sao, tôi sẽ chú ý.
Đau như vậy.... mới có cảm giác mình đang sống chứ. Âu Dương Thiên Thiên, thực sự cảm ơn cô, đã cho tôi được quay trở lại.
Ngước mặt lên nhìn Eira, cô nôn nóng hỏi:
- Âu Dương Vô Thần đâu? Eira đi về phía bàn, rót một cốc nước ấm mang tới, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498861/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.