Chương trước
Chương sau
Đám người nghe anh nói, ngay lập tức phản ứng lại. Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn Âu Dương Vô Thần hỏi:
- Thật sao?
Âu Dương Vô Thần cũng nhìn cô, gật đầu đáp:
- Thật, anh có thể cứu được thằng bé, nó sẽ không chết đâu.
Dứt lời, anh quay sang nhìn Eira và Sherry, lên tiếng:
- Hai người, có ai mang thuốc gây tê không?
Eira và Sherry nghe thấy, ngay lập tức lục tìm trong túi của mình, họ đem ra một gói bột nhỏ, trả lời:
- Cậu chủ, chỉ có thuốc mê thôi. Nhưng liều lượng trong đây rất nặng, không biết có thể dùng được không?
Âu Dương Vô Thần lắc đầu, nói:
- Không được, nếu dùng thuốc có liều lượng mạnh như vậy thì thằng bé sẽ không chịu được, có thể ngất đi rồi sẽ không tỉnh lại nữa. Dù có gia giảm thì cũng rất khó, không dùng thứ đó được.
Âu Dương Thiên Thiên nghe Âu Dương Vô Thần nói, cô mím môi, chợt trong đầu vụt qua một suy nghĩ, liền nhìn anh đáp:
- Đường gia có, trong hộp cứu thương của Đường gia chắc chắn có.
Nói rồi, cô vọt dậy, chạy theo con đường dẫn vào phòng khách Đường gia. Sherry nhanh chóng bám theo sau. Eira ở lại, cô nghe lời căn dặn của Âu Dương Vô Thần, lấy con dao và bật lửa trong túi mình đưa cho anh, sau đó cởi áo của Đường Tử Ngạo ra, để lộ vết thương đạn bắn ra ngoài.
Hơ con dao qua lửa, Âu Dương Vô Thần chậm rãi lên tiếng:
- Một lát sau khi tiêm thuốc vào, cô hãy theo dõi đồng tử của thằng bé, có gì khác thường phải báo với tôi ngay.
Eira gật đầu trả lời:
- Tôi biết rồi, cậu chủ.
Sau vài giây, Âu Dương Thiên Thiên và Sherry đã chạy ra lại, trên tay họ cầm theo hộp thuốc cứu thương.
Lấy từ trong đó ra thuốc gây tê và bông băng, cô đưa cho Âu Dương Vô Thần.
Thao tác của anh nhanh và gọn, sau khi tiêm thuốc cho Đường Tử Ngạo, Âu Dương Vô Thần liền rửa kẹp và khay sắt qua nước khử trùng. Khi thuốc đã bắt đầu có tác dụng, anh dùng dao bắt đầu rạch vào vết thương của cậu bé.
Viên đạn nằm càng lâu trong cơ thể thì nó càng hủy hoại các tế bào của Đường Tử Ngạo nhanh hơn, nên bây giờ điều trước tiên, phải là lấy nó ra ngoài.
Âu Dương Vô Thần rạch con dao theo một đường, sau đó bắt đầu luồn mũi dao vào trong, tìm kiếm viên đạn, chưa đầy 1 phút, anh đã thấy nó. Nhanh chóng dùng kẹp gắp viên đạn ra ngoài.
Mọi việc Âu Dương Vô Thần đều làm rất thành thạo, tựa như đã từng làm nhiều lần, anh lấy băng đè lên vết thương, rồi nói:
- Tạm thời ổn rồi, bây giờ chỉ cần chuyển thằng bé đến bệnh viện gần nhất, khâu vết thương lại là được.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nhìn người đàn ông hỏi:
- Tại sao lại phải chuyển đến bệnh viện? Anh không khâu được vết thương đó ư?
Âu Dương Vô Thần nhìn cô, nhanh chóng trả lời:
- Anh chỉ có thể sơ cứu vết thương cho thằng bé, khâu lại là việc đòi hỏi chuyên môn, anh không thể làm bừa được. Em đừng lo, Tử Ngạo đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nó sẽ chịu được trên đường vận chuyển.
Người đàn ông vừa nói xong, đột nhiên Eira ở phía sau hét lên:
- Cậu chủ!
Cả hai người đồng thời quay lại, thấy Đường Tử Ngạo đột nhiên thở dốc, hô hấp trở nên rối loạn.
Âu Dương Vô Thần ngay lập tức đặt tay lên vùng cổ của cậu bé, chớp mắt lẩm bẩm:
- Chuyện gì thế này? Tại sao lại sưng phế quản?
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên:
- Là dị ứng thuốc gây tê!
Đám người nghe thấy, theo bản năng nhìn lại, vừa hay....Mã Nhược Anh cùng Elena đã xuất hiện kịp lúc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.