Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nuốt một ngụm nước bọt, tự động lùi chân về phía sau. Ánh mắt nhìn đám người xung quanh hiện lên sự cảnh giác.
Đường Gia Ưng nhếch môi, nheo mắt lên tiếng:
- Tại sao cháu lại đến đây?
Âu Dương Thiên Thiên đứng im một chỗ, chậm rãi trả lời:
- Chú đã nói đợi tôi ở nơi bắt đầu mà, nơi bắt đầu của chú ngoài Đường gia thì có thể là ở đâu nữa? Thân là cháu ruột... tôi không thể để chú đợi tôi quá lâu được.
Người đàn ông nghe thấy, cười mỉa hỏi:
- Cháu biết rõ tôi đang ở đây, mà một mình chạy đến nơi này, chẳng lẽ không sợ có nguy hiểm gì sao? Tôi nên khen cháu quá tự tin về năng lực của bản thân, hay là nên mắng cháu ngu ngốc, tự mình chạy vào miệng cọp đây?
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, đáp:
- Nếu như có người đi theo tôi, vậy chú sẽ để kẻ đó vào đây sao? Mục đích của chú suy cho cùng chỉ là muốn tôi tới nơi này mà thôi, thế nên... một mình tôi ở đây là đủ rồi.
Đường Gia Ưng nhướn mày, bật cười lên tiếng:
- Đúng là rất biết nghĩ. Âu Dương Thiên Thiên, cháu thông minh hơn nhiều so với độ tuổi của mình đấy.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi im lặng, không trả lời lại. Cô đương nhiên có thể đoán được Đường Gia Ưng muốn dụ cô tới đây rồi, nhưng cô vẫn cứ đi, chính là vì có hai tính mạng của trẻ nhỏ đang nằm trong tay anh ta, cô không thể mặc kệ được.
Âu Dương Thiên Thiên thừa nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498834/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.