Âu Dương Chấn Đông thở dốc từng hơi nặng nề, ông nhìn cô gái đang tỏ ra uất ức kia, lần đầu tiên cảm thấy cô ta nguy hiểm, không giống với vẻ ngoài. Nheo mắt, ông gằn giọng lên tiếng:
- Thiên Thiên... con bé là chị của mày. Mày thèm khát cả địa vị của chị mày sao?
Âu Dương Hạ Mạt nghe thấy, liền cười lớn như nghe một câu chuyện hài, nhướn mày đáp:
- Chị? Cô ta không có chung dòng máu với tôi thì là chị gì chứ? Chị hoang sao? Cuộc đời này tôi chỉ có một người chị do mẹ tôi sinh ra mà thôi, còn Âu Dương Thiên Thiên, chỉ là thứ con hoang do ông mang về ngôi nhà này, không xứng đáng làm chị của tôi.
Bạc Tuyết Cơ mếu máo, thấy người đàn ông đã tức giận đến đỉnh điểm, bà ta nhìn về phía Âu Dương Hạ Mạt, không ngừng lắc đầu lên tiếng:
- Hạ Mạt, đừng nói nữa. Con hãy cầu xin ba con tha thứ đi, đừng nói những lời như vậy nữa.
Âu Dương Hạ Mạt nghe xong, hừm một tiếng nói:
- Cầu xin sự tha thứ của ông ta sao? Tại sao tôi phải làm vậy chứ? Chính ông ta là người có lỗi với chúng ta mà, nếu như muốn xin sự tha thứ thì phải là ông ta xin tôi đây này.
- Ông ta không những che đậy bí mật về thân thế của Âu Dương Thiên Thiên mà còn biến cô ta một bước trở thành phượng hoàng nữa, để cô ta lộng hành mấy mươi năm qua, dựa vào cái gì chứ? Âu Dương Thiên Thiên có tư cách gì chứ? Cô ta không xứng!
Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498831/chuong-680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.