Mã Nhược Anh nghe những lời của Âu Dương Thiên Thiên, cô mím môi, nói:
- Thiên Thiên, chuyện của Elsa, cô ấy....
- Em biết Elsa chết rồi. - Âu Dương Thiên Thiên liền trả lời lại, nét mặt cô vô cùng bình tĩnh, lời nói cũng rất đỗi bình thường, chỉ là.... không biết tại sao lại phảng phất nỗi đau buồn thấu xương tủy.
- Em biết Elsa đã ra đi, cô ấy bị đạn bắn, rất nhiều. Cô ấy đã ngã xuống, đã chết trước mặt em, đã tắt thở trong vòng tay của em. Em biết rõ điều đó. Khi ở nhà thờ Siena, em đã biết... đến bây giờ cũng vẫn nhận thức được....
"...."
Những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên vô cùng nhẹ nhàng, nghe qua những tưởng chỉ là một người xa lạ nói chuyện bình thường, thế nhưng, Mã Nhược Anh lại cảm thấy buồn, tại sao?
Cô xoay hẳn người, đi lại phía giường bệnh của Âu Dương Thiên Thiên, ngồi xuống ghế, lên tiếng:
- Chuyện của Elsa đã kết thúc rồi, em không nên nhắc lại nữa. Cũng đừng để nó trong lòng, việc mà bây giờ em cần làm, chính là cố gắng dưỡng thương, hồi phục lại tinh thần và thể xác, chí ít... sẽ không phụ sự hi sinh và bảo vệ mà Elsa đã dành cho em.
Âu Dương Thiên Thiên không nhìn người phụ nữ, cô chớp mi mắt, nhẹ nhàng nói:
- Em không nhắc đến chuyện của Elsa, em chỉ muốn hỏi, nếu như....
- Không có nếu như, Thiên Thiên. Chuyện đã xảy ra rồi, không thể quay lại được, nên đừng nghĩ đến hai chữ "nếu như" nữa. - Mã Nhược Anh cắt ngang lời của Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498794/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.