Mã Nhược Anh trừng mắt, lên tiếng:
- Cậu điên à? Nổi giận vô cớ cái gì vậy? Tôi đến tìm Thiên Thiên chứ có đến tìm cậu đâu chứ?
- Im miệng đi, tự ngồi, tôi đi lấy nước. - Âu Dương Vô Thần quát lớn, sau đó quay người rời đi.
Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, muốn xông lên đánh người đàn ông nhưng Âu Dương Thiên Thiên đã kịp thời ngăn cản, nắm tay cô nói:
- Chị đừng để ý đến anh ta mà, có bệnh đấy. Lại đây ngồi đi chị.
Mã Nhược Anh mím môi, cố gắng kiềm lại cơn tức giận của mình, ngồi xuống ghế.
Âu Dương Thiên Thiên liếc người đàn ông đang ở phía xa một chút, do dự nhìn lại Mã Nhược Anh, lên tiếng hỏi:
- Chị Nhược Anh, em có một chuyện này muốn hỏi chị. Nếu một người bị ám ảnh tâm lí vì một người khác, thì qua bao lâu nó sẽ hết? Hoặc là... nó có tự khỏi hay không?
Mã Nhược Anh đảo mắt, sau vài giây suy nghĩ thì trả lời:
- Ừm.... thường thì người bị chứng ám ảnh tâm lí không hay tự khỏi, bởi vì căn bệnh đó cần rất nhiều thời gian mới vượt qua được, nó là nỗi sợ rất ghê gớm và khó ai có thể chịu đựng nổi. Tuy nhiên, nếu được điều trị tâm lí đúng cách thì bệnh sẽ khỏi sau vài năm, ít nhất là như vậy?.
"..."
Ít nhất là vài năm sao? Nhưng mà.... bệnh của cô còn chưa tròn 1 năm mà.
Cắn môi, Âu Dương Thiên Thiên hỏi tiếp:
- Nhưng.. nếu như có người thật sự tự khỏi bệnh, vậy thì... nguyên nhân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498721/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.