"Lão đại của chúng tôi"? Vậy ra là đắc tội với người khác chứ không phải Âu Dương Vô Thần sao? Nhưng anh ta lại đi tính sổ thay người đó?
Woa.... cô trước giờ cứ tưởng anh ta là lớn nhất rồi, nhưng mà... không ngờ vẫn có người lớn hơn nữa.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lên tiếng:
- Chúng ta phải bắt bọn họ ở đây sao?
Âu Dương Vô Thần lắc đầu, đáp:
- Không phải. Mafia không hoạt động ở thành phố này.
Nghe xong, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Vậy anh đưa tôi tới đây làm gì?
Người đàn ông liếc sang nhìn cô, trả lời:
- Đưa em đến tham quan.
"...."
Câm nín luôn....
Anh ta bị bênh hả?
Âu Dương Thiên Thiên quyết định không nói gì nữa, cô quay mặt đi chỗ khác, tránh nhìn Âu Dương Vô Thần lại muốn đánh anh ta.
Xe chạy hết con đường dài, liền dừng lại tại một khách sạn.
Âu Dương Thiên Thiên bước xuống xe, liền thấy Vivian và Mã Nhược Anh đang đứng trước cổng đợi hai người.
Nở nụ cười tươi tắn, cô giơ tay lên, vừa chào vừa đi đến gần, thế nhưng, khi đi tới trước mặt Mã Nhược Anh thì lại thấy cô ấy có vẻ kì lạ.
Khí tức xung quanh người Mã Nhược Anh có phần đen tối, và lởn vởn một chút sát khi, hình như.... tâm trạng của cô ấy đang không tốt. - Chị.... Nhược Anh. Chị khỏe không? - Giọng nói Âu Dương Thiên Thiên nhỏ dần, cô chậm rãi buông tay xuống, trên mặt cũng thu lại nét cười.
Sao hôm nay ai cũng đáng sợ hết vậy....
Mã Nhược Anh liếc Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498707/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.