Mã Nhược Anh thu tay về, cô đi tới ngồi xuống ghế, nhìn Vivian hỏi:
- Đã giải quyết xong chuyện của cô chưa mà nhận lời vậy?
Vivian tặc lưỡi, lắc đầu đáp;
- Vẫn chưa, căn bản là đám người đó muốn tôi đền bù thiệt hại cho họ, nói cái gì mà tổn thất tinh thần với danh tiếng, suy cho cùng cũng chỉ muốn moi vàng của tôi thôi mà. Thế nhưng cô biết đấy, tôi đâu có dễ vung tiền như vậy. Dù có kiện lâu dài, thì 100 năm tôi cũng chơi được với họ.
Mã Nhược Anh đảo mắt, lại hỏi tiếp:
- Harold chịu để yên chuyện này sao?
Người phụ nữ rướn môi, hếch mắt trả lời:
- Không chịu để yên thì ông ta làm gì được tôi? Chính chủ không đồng ý kết hôn rồi, không lẽ ông ta đơn phương ép buộc được chắc? Nhưng nói như thế nào thì lão đó cũng cáo già lắm, đối phó có chút khó khăn hơn những kẻ khác.
Dừng một chút, ánh mắt Vivian hơi thay đổi, cô mím môi, lên tiếng;
- Có điều.... tôi cũng cảm thấy biết ơn vì Elena và Stefan không tham gia vào vụ này. Bọn họ.... làm tôi khỏi cần nương tay với bọn gia tộc Weithemer.
Mã Nhược Anh: "...."
Câu trên nghe cực kì tình cảm, kiểu như thực sự biết ơn ấy, nhưng đến câu dưới thì... phá tan cảm xúc luôn rồi.
Mạnh miệng lắm em gái.
Mã Nhược Anh cười hắt ra một tiếng, nhìn cô nói:
- Khẩu khí như thế sao? Có nhắm ăn được không vậy? Đừng gáy to rồi lại gặp cái kết không hậu nhé?
Vivian cười cười không đáp. Nhớ lại chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498699/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.