Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên ghế, hai tay cô bị còng bởi chiếc vòng sắt lạnh ngắt, ánh mắt hướng về chiếc kính một chiều đối diện.
Cô đã thấy cái này rất nhiều trên phim. Thoạt nhìn thì tưởng là một tấm gương màu đen vô hại, nhưng thực chất chỉ có mình cô không thấy được mà thôi, bên kia chiếc kính này.... có người đang quan sát cô.
Vậy ra đây là cảm giác ngồi ở đồn cảnh sát. Khi mà tất cả hoạt động.... đều bị theo dõi một cách trực tiếp.
Ở phía đối diện, có hai người đàn ông đang đứng, nhìn gương mặt Âu Dương Thiên Thiên, một người lên tiếng:
- Thật hiếm gặp, một cô gái 22 tuổi ngồi trên ghế thẩm vấn mà nét mặt lại điềm tĩnh như vậy, tôi chưa bao giờ thấy đấy.
Người đàn ông đứng bên cạnh chớp ánh mắt sắc bén, nói:
- Cũng chỉ là một con nhóc mà thôi, có thể điềm tĩnh được bao nhiêu?
Nghe vậy, người kia cũng gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, nhưng mà.... không biết tại sao tôi lại có linh tính về cô ta nhỉ? Một linh tính... không an toàn lắm.
Dứt lời, người đàn ông cầm lấy tập tài liệu dày cộm trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Xuất hiện ở một nơi khác, anh ta mở cửa căn phòng Âu Dương ThiênThiên ra, chậm rãi tiến vào bên trong.
Ngồi xuống ghế, người đàn ông nhìn cô gái, hỏi:
- Cô có nhận tội hay không?
Âu Dương Thiên Thiên liếc ánh mắt lạnh nhạt, không nhanh không chậm trả lời:
- Tôi thậm chí còn không biết mình có tội gì thì làm sao có thể nhận đây? Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498685/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.