Âu Dương Thiên Thiên nhìn người phụ nữ đã khoảng thời gian dài không gặp, cô liếc một lượt trên xuống cơ thế bà ta, mím môi không lên tiếng.
Thấy cô không có ý định nói gì, Bạc Tuyết Cơ liền lên tiếng trước:
- Đáng lẽ ra con phải trở về sớm hơn, không nên làm một đứa trẻ tùy hứng vì một phút nông nổi mà bỏ nhà đi như vậy.
Âu Dương Thiên Thiên lần này không im lặng, cô chớp mắt, chậm rãi đáp:
- Tôi có làm đứa trẻ tùy hứng vì một phút nông nổi mà bỏ nhà đi hay không thì cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến bà? Bạc phu nhân?
Người phụ nữ nghe vậy, nhướn môi trả lời:
- Tất nhiên là có liên quan đến ta rồi, bởi vì... ta nghe nói con rời khỏi Âu Dương gia là vì ta, không phải sao?
Âu Dương Thiên Thiên bật cười khi nghe những lời của Bạc Tuyết Cơ, cô cười nửa miệng, lên tiếng:
- Bà đánh giá mình hơi cao rồi đấy, tôi không rời khỏi đây vì bất kì người nào, tôi đi là vì quan điểm của tôi và ba tôi khác nhau, là vì chúng tôi không thể có cùng một tiếng nói chung, không liên quan đến ai cả, và nhất là không liên quan đến bà, Bạc phu nhân. Bà nên bớt ảo tưởng lại một chút.
Bạc Tuyết Cơ mím môi, bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Bà ta há miệng muốn phản bác nhưng lại bị Âu Dương Thiên Thiên giành lên tiếng trước:
- Còn việc này nữa, tôi đã hơn 20 tuổi rồi, theo luật pháp thì tôi đã đủ tuổi công dân, có nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498634/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.