Andrew ngồi bên cạnh giường bệnh của Elena, anh chủ động rót một cốc nước đưa cho cô uống, hỏi thăm với giọng đầy quan tâm:
- Em chắc là mình ổn chứ? Hay là để anh nhờ Mã Nhược Anh khám tổng quát cho em lại một lần nữa, sẽ yên tâm hơn.
Elena uống một ngụm nước ấm, cô lắc đầu, chẹp miệng đáp:
- Không cần đâu, cơ thể em em rất rõ, mọi thứ đều ổn cả, không cần gọi cô ta làm gì.
Dừng một chút, cô đảo mắt hỏi:
- À nhưng mà, Andrew, anh có biết chuyện em bị tai nạn giao thông không? Nó là thật sao?
Người đàn ông nghe cô nói, anh không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Elena, em thật sự.... không nhớ gì sao?
Người phụ nữ chớp ánh mắt đen láy, một lần nữa lắc đầu, trả lời:
- Không nhớ. Em chỉ biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đội chúng ta đã bị thương rất nhiều, lúc đó chúng ta còn đang ở Mỹ, rồi... em tỉnh lại và phát hiện mình đang ở Trung Quốc. Em cứ nghĩ anh hai chuyển em về đây để chữa trị vết thương, không phải sao?
Andrew mím môi, im lặng không lên tiếng. Hóa ra, cô ấy không chỉ mất kí ức về vụ tai nạn đêm qua, mà còn mất cả kí ức khi quay về Trung Quốc nữa. Trí nhớ của cô ấy, nói một cách dễ hiểu, chính là dừng ở tại thời điểm cả đội bị thương khi làm nhiệm vụ, sau đó thì một bước nhảy vọt.... thẳng đến khi tỉnh lại ở bệnh viện.
Vậy thì , cô ấy xâu chuỗi các sự việc lại với nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498580/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.