Andrew nghe câu trả lời của cô, anh không nói gì, chỉ chậm rãi đưa ly rượu lên uống ngụm đầu tiên.
Vivian tựa người ra sau ghế, cô chớp ánh mắt lạnh nhạt, đôi con ngươi hiện lên sự vô cảm, bình thản nói:
- Sinh ra trong gia đình quý tộc, ngay từ đầu đã xác định là đơn thân độc mã sống rồi. Cha mẹ, anh chị em, đều chỉ là những thứ bổ trợ, thậm chí có thể là vật ngăn cản. Có cũng được, không có.... là càng tốt.
- Thử tính mà xem, có ai trong số chúng ta, có được thứ gọi là "tình thân" chứ? Phelan và Selina đều mất mẹ từ sớm, Stefan và Elena không nhận được sự quan tâm từ cha, bố mẹ cậu cũng không có tình nghĩa gì, tôi thì giết cả mẹ của mình, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy, cha mẹ trong thế giới của chúng ta là thừa thãi rồi.
- Nói đến tình yêu thương, thì tôi chỉ nghĩ đến tình thân mà thôi, nhưng tôi không có, cho nên... tôi không biết cảm giác đó thế nào.
Andrew ngậm ngụm rượu trong miệng mình rất lâu mới nuốt xuống, anh quay đầu nhìn người phụ nữ, thấy tay cô vân vê miệng ly, chậm rãi lên tiếng:
- Tôi cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao Vô Thần lại nói câu đó. Cậu ấy từng nói.... trong cả 6 người, cô mới là kẻ máu lạnh nhất.
Lời của Andrew vừa phát ra, Vivian ở phía đối diện bỗng bật cười thành tiếng, cô cong khóe miệng xinh đẹp, nở nụ cười vô cùng quyến rũ nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương:
- Máu lạnh? Chúng ta đều máu lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498564/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.