Âu Dương Thiên Thiên ngồi một mình ở trên giường, cô đã giữ nguyên tư thế này từ lúc Mã Nhược Anh đi đến giờ rồi, chưa hề động đậy.
Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chứa nhiều suy tư, dường như... đang có chút mâu thuẫn vây quanh, khiến tâm trí cô bối rối không ngừng.
Lời nói của Mã Nhược Anh, cô hiểu rất nhiều, nhưng mà.... có làm được hay không lại là một chuyện khác. Cô biết mình mâu thuẫn, nhưng đó là việc bất đắc dĩ, bởi đơn giản, cô không phải Âu Dương Thiên Thiên, không phải người con gái đã từng toàn tâm toàn ý yêu Âu Dương Vô Thần đến chết.
Cô chỉ là một kẻ được tạo hóa sai lầm cho sống lại, vừa mang oán hận vừa mang bệnh, sâu bên trong cô cũng là bí mật không muốn cho ai biết, không muốn cho ai khám phá. Vậy nên, cô cũng sẽ không đi khám phá ai hết.
Liếc mắt nhìn hộp thuốc vương rãi dưới sàn, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng người, cúi đầu xuống nhặt lên. Tay vừa chạm vào hộp cứu thương, thì chợt hình ảnh Âu Dương Vô Thần hôn cô lại hiện lên, khiến tay Âu Dương Thiên Thiên khựng lại giây lát. Lúc đó.... tay của anh ta đã chạm vào khắp nơi trên người cô.
Một cơn rùng mình đột nhiên kéo đến, Âu Dương Thiên Thiên co quắp người lại, cô quàng hai tay ôm lấy bả vai mình, có chút kích động thở nặng nề.
Lại nữa.... lại là cái cảm giác ghê tởm đó nữa. Tại sao nó cứ lởn vởn xung quanh cô như vậy? Rõ ràng Tống Dật Nhiên đã vào tù rồi, cô cũng đã rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498522/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.