Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu, cô đưa tay lên bám víu vào áo của Âu Dương Vô Thần, dựa hẳn vào người anh, dường như không muốn thấy những cảnh máu me đáng sợ đó nữa.
Đúng lúc đó, tay cô đột nhiên cảm nhận được thứ gì nhớt nháp dính trên áo của Âu Dương Vô Thần. Cô chậm rãi xòe bàn tay mình ra xem, ánh mắt mở to.
Là máu! Trên thân thể Âu Dương Vô Thần cũng có máu. Nhưng mà, máu này... là của anh ta... hay là....
Âu Dương Thiên Thiên càng nghĩ càng run rẩy, cô rũ mắt, cúi thấp đầu, thậm chí còn đưa một tay lên che tai mình.
Đừng bắn nữa.... làm ơn... đừng bắn nữa. Khắp nơi toàn là máu rồi, vì sao các người vẫn còn muốn bắn tiếp? Dừng lại đi...
Âu Dương Thiên Thiên dựa vào lưng của Âu Dương Vô Thần phía sau, cô ghì chặt tai mình, như không muốn nghe thấy bất cứ tiếng nổ nào văng vẳng bên tai nữa.
Mã Nhược Anh đứng trên cao, tay cô vẫn bắn súng, nhưng ánh mắt lại liếc xuống hành động của Âu Dương Thiên Thiên phía dưới.
Đến rồi, cô bé. Thứ mà em phải đối mặt từ bây giờ, đã bắt đầu đến rồi.Cho đến khi đám người áo đen ngã xuống hết, thì tiếng súng cũng coi như dừng lại. Âu Dương Vô Thần chớp mắt, từ từ thu tay về, anh quay người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Có bị thương không?
Âu Dương Thiên Thiên bây giờ mới bỏ tay mình xuống, cô lắc đầu, thành thật đáp:
- Không!
Đồng thời, tay cô cũng chậm rãi rút ra khỏi tay của người đàn ông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498513/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.