Chương trước
Chương sau
Đứa trẻ nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, ngước mắt gọi:
- Tỷ tỷ*, em có thể gọi chị là tỷ tỷ không?
*Cách xưng hô thể hiện mức độ thân thiết cao.
Âu Dương Thiên Thiên bật cười, trả lời:
- Được chứ, em muốn gọi thế nào cũng được.
Cậu bé nhìn cô, ngây ngô lên tiếng:
- Tỷ tỷ, tỷ thật tốt, tốt giống như chị gái bán hàng đằng kia vậy. Tỷ cho em áo khoác, còn chị ấy thì cho em nằm trong nhà, có máy sưởi ấm.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô quay đầu nhìn theo hướng tay của cậu bé, phát hiện cửa hàng mà cậu nói ở ngay bên cạnh cửa hàng lúc nãy cậu nằm.
Cô nhíu mày, hỏi:
- Chị gái đó cho em nằm trong nhà, vậy tại sao em còn qua cửa hàng bên cạnh nằm?
Cậu bé mím môi, đảo mắt đáp:
- Chị gái đó đã cho em nằm cả ngày nay rồi, em không muốn làm phiền chị ấy nữa. Thật ngại...
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, bật cười xoa đầu cậu, nói:
- Nhưng cũng không thể vì ngại mà ra đất nằm được. Chị ấy cho em vào cửa hàng, chứng tỏ chị ấy rất tốt, sẽ không chấp nhặt việc em ở bao lâu đâu.
Cậu bé bặm môi nhìn cô, không lên tiếng. Một lát sau, cậu liền đổi chủ đề:
- Tỷ tỷ, chiếc áo khoác này là tỷ cho em sao?
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, nói:
- Ừm, cho em. Có thích không?
Đứa trẻ cũng gật đầu theo, đáp:
- Thích. Em rất thích.
Dừng vài giây, cậu đảo mắt hỏi:
- Nhưng mà.... tỷ tỷ có bao nhiêu cái áo như thế này vậy? Có thể cho em thêm không?
Âu Dương Thiên Thiên nghe tới đây, nhíu mày hỏi ngược lại:
- Em cần nhiều như vậy để làm gì?
Vừa dứt lời, đứa bé chưa kịp đáp lại thì đột nhiên một thân ảnh liền lao tới.
Kiếm Tử đi đến trước mặt hai người, nhìn đứa trẻ bên cạnh mang chiếc áo khoác dày cộm, rồi lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên mang áo len mỏng manh, liền lên tiếng:
- Nhị tiểu thư, cô không nên làm vậy. Sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Âu Dương Thiên Thiên có chút giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Kiếm Tử, cô cười gượng, ddasps:
- Tôi không sao đâu, đừng lo lắng. Mua một cái áo khác mang vào là được mà. Quanh đây có rất nhiều cửa hàng, tùy tiện đi vào mua cũng được.
Nói rồi, cô nhìn xuống đứa trẻ, hỏi tiếp:
- Cậu bé, em muốn thêm áo khoác, có phải là vì... muốn cho những người giống như em cũng được mặc nó, đúng không?
Lần này, đứa trẻ cười càng tươi hơn, gật đầu trả lời:
- Dạ đúng, ở chỗ của em có rất nhiều người không được mặc áo ấm như vậy.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, khóe môi nhếch lên, nói:
- Ngoan lắm, em thật tốt bụng.
Nói rồi, cô quay sang nhìn Kiếm Tử, lên tiếng:
- Anh giúp tôi đưa cậu bé này lên xe nhé, bên trong đó có máy sưởi, sẽ giúp em ấy ấm hơn. Tôi đi mua một ít đồ, sẽ quay lại ngay.
Dứt lời, không kịp để người đàn ông phản ứng, cô quay người chạy về hướng ngược lại, đến trước cửa hàng lúc nãy mà cậu bé đã chỉ.
Thật may... đây là một cửa hàng quần áo.
Mở cửa bước vào, Âu Dương Thiên Thiên đi đến chỗ người phục vụ, cô nhìn xung quanh, nói:
- Cho tôi 20 chiếc áo ấm, loại này.
Hướng tay chỉ về những chiếc áo khoác dày cộm đang được sale, người phục vụ nhìn cô, nhanh chóng đáp:
- Dạ vâng, làm phiền quý khách đợi 1 lát.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đứng nhìn người nhân viên lấy cho mình, đúng lúc này, đột nhiên 1 tiếng nói từ vang lên:
- Ấy, chị gái đáng kính của tôi, chị làm gì ở đây vậy?
Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng liếc về phía phát ra tiếng nói, nhìn người vừa bước ra khỏi phòng thay đồ.
Cô dường như đã quên mất, rằng trong 2 tháng này, ngoài chuyện thuận lợi, cũng có một chuyện khác xảy ra, chính là.... mối quan hệ giữa cô và mẹ con Bạc Tuyết Cơ, càng ngày càng tệ hại....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.