Âu Dương Thiên Thiên không nghĩ tới người đàn ông này lại hỏi cô như vậy, trong chốc lát liền sững người, còn tưởng mình đã nghe nhầm.
Anh ta không bị gì chứ? Sao đột nhiên lại muốn cõng cô? Nói như thế rất dễ gây hiểu lầm lắm đấy!
Âu Dương Vô Thần thấy cô không trả lời, cho rằng cô không nghe rõ, lên tiếng lặp lại 1 lần nữa:
- Muốn tôi cõng cô không?
Âu Dương Thiên Thiên lần này trực tiếp há hốc miệng, cô chớp chớp mắt, ngập ngừng đáp:
- Ừm... chuyện đó... chân tôi không hẳn bị nặng đến vậy đâu, cho nên, chắc không nhất thiết phải cõng.
Âu Dương Vô Thần nhìn xuống chân cô, nhướn mày nói:
- Nhưng cô bây giờ cũng không đi được.
Dừng một chút, anh ngước mắt lên nhìn thẳng Âu Dương Thiên Thiên, nói tiếp:
- Nếu đau thì cứ nói, tôi giúp cô, việc gì phải gắng sức đến vậy.
Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của anh, chợt thấy cũng có lí. Nhưng mà... như thế liệu có tốt không? Vì dù sao cô cũng thấy ngại một chút, hơn nữa.. cô được phép dựa vào người đàn ông này sao?
Sau vài giây đắn đo, Âu Dương Thiên Thiên nhìn Âu Dương Vô Thần, cắn môi lên tiếng:
- Vậy... cũng được... anh cõng tôi đi!
Vừa dứt lời, gương mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, tâm trạng anh dường như rất tốt, ngay lập tức quỳ một chân xuống, nói:
- Lên đi!
Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô hít một hơi, cúi người vòng tay qua cổ của Âu Dương Vô Thần, tiến sát ngực mình đến tấm lưng rộng lớn của anh.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498420/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.